Thất Điển Họa Bích

Chương 2: Nếu có chỉ cần một bát thuốc là được

Trong mắt Tống Doãn hiện lên sự xấu hổ, không đáp.Yến Chi hiểu rõ, ha hả cười lạnh, từ bên hông thị vệ rút ra trường kiếm sáng loáng, sắc nhọn, chĩa về phía Tống Doãn, từng bước tới gần."Nói! Ta muốn nghe sự thật!"

"Đúng vậy." Tống Doãn sợ hãi nuốt nước bọt.

Yến Chi tuy rằng mỹ lệ, lại như hoa hồng đầy gai nhọn, hắn ở trước mặt vị công chúa này luôn phải cẩn thận mọi bề, có đôi lúc cảm thấy bản thân hèn mọn vô cùng. Không giống như Mộng Hoa, ôn thuận nhu tình, tôn sùng hắn, dựa dẫm vào hắn, làm cho hắn cảm nhận được tôn nghiêm sung sướиɠ của người làm trượng phu.

Yến Chi hoàn toàn phẫn nộ: "Ngươi, ngươi chính là loại ghê tởm!"

Mũi kiếm lại nghiêng sang bên phải, chỉ vào Lương Mộng Hoa: “Còn nàng ta lại càng đáng chết!"

Mắt thấy trường kiếm sắc nhọn chuẩn bị đâm vào tim Lương Mộng Hoa, Tống Doãn kinh hô, cơ thể bị trói chặt cũng cố gắng hướng về phía nàng ta, muốn giúp nàng ta chặn lại mũi kiếm. Cánh tay Yến Chi khẽ xoay chuyển, mũi kiếm thoắt cái chuyển hướng, thẳng tắp đâm vào ngực Tống Doãn.

"Ngươi càng đáng chết hơn!" Yến Chi cắn răng, cánh tay dùng sức đâm mũi kiếm xuyên qua l*иg ngực Tống Doãn, đâm đến tận sau lưng.

Tống Doãn cúi đầu dại ra, mắt nhìn thấy thanh kiếm sáng bóng đã xuyên qua l*иg ngực mình, máu tươi ào ạt chảy ra làm ướt quần áo.

Hắn chết cũng không nghĩ tới Yến Chi sẽ thật sự động thủ gϊếŧ chết hắn.

"Từ trước đến nay chỉ có ta phụ nam nhân, tuyệt đối không có nam nhân phụ ta. Tống Doãn, ngươi nhớ thật kỹ cho ta. Kiếp sau nếu được làm người thì đừng sống như súc sinh thế này nữa!"

Trong mắt Yến Chi không biết từ lúc nào đã có nước mắt, thế nhưng nàng không hề để nó rơi, miệng nghiến răng gằn từng chữ một.

Rút kiếm, Tống Doãn suy sụp ngã xuống đất, vết thương càng chảy máu mạnh hơn, thấm đỏ quần áo, chảy dọc trên nền đất.

"Không, không... đừng gϊếŧ ta..."

Lương Mộng Hoa thấy công chúa sát phu liền sợ hãi đến mức run rẩy không ngừng, lắp bắp mở miệng xin tha.

Một nữ tử đê tiện, Yến Chi không thèm để ý tới, ném xuống trường kiếm, dùng khăn lụa mềm mà tỳ nữa đưa cho chậm rãi lau tay.

"Công chúa, người này thì sao ạ?" Phúc Lan nhìn người dưới đất rồi quay sang dò hỏi.

"Đưa nàng ta về Tống gia đi." Yến Chi nhìn chằm chằm Tống Doãn chết không nhắm mắt mà tùy tiện buông một câu.

Đôi mắt này đã từng có hình bóng nàng trong đó, Yến Chi rất thích, nàng sờ qua, cũng đã hôn lên đó, chỉ tiếc bây giờ trong mắt hắn lại có nữ nhân khác. Nàng tuyệt đối không cho phép!

Yên Chi buồn bã thở dài: "Rốt cuộc cũng có tình nghĩa phu thê, ta lưu lại cho hắn hậu nhân, cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi."

Ngoại thất giống như Lương Mộng Hoa, dám mơ tưởng đến phò mã, mang thai mưu đồ tranh đoạt, vốn nên phá thai rồi bán đi, hoặc là một đao kết liễu.

Nhưng Yến Chi rõ ràng hơn ai hết, không có Lương Mộng Hoa này sẽ có Lương Mộng Hoa khác. Chỉ cần có quyền có tiền thì luôn có nữ nhân trẻ trung dịu dàng, dung nhan như hoa như ngọc nguyện ý vì danh lợi mà phủ phục dưới chân đàn ông.

Kẻ không chung thủy nhất xưa nay chính là đàn ông, đáng chết cũng là đàn ông!

Một mồi lửa nuốt trọn cả trang viên, bao gồm cả thi cốt Tống Doãn đều bị thiêu thành tro, biến mất không còn gì.

Trong trang viên vốn có người hầu kẻ hạ, ngay trong đêm đều bị bán đi khắp nơi. Lương Mộng Hoa tội chết có thể miễn tội sống khó tha, cắt đứt gân tay, lấy thân phận thị thϊếp của Tống Doãn đưa vào Tống gia.

Đối với bên ngoài chỉ nói: "Trang viên Tống gia bị cháy, người hầu bị thiêu chết, Tống Doãn vì bảo vệ thị thϊếp và thai nhi trong bụng mà không kịp trốn thoát nên đã bất hạnh bỏ mạng. Công chúa phẫn nộ vì Tống Doãn dám nɠɵạı ŧìиɧ, nể tình xưa nghĩa cũ tha cho thị thϊếp một mạng, lại muốn thị thϊếp đó từ nay miệng không thể nói, tay không thể viết, không cách nào khoe khoang tài học phong tình để câu dẫn nam nhân nữa, như vậy mới có thể hả nỗi hận trong lòng."

Vào trong xe ngựa, Yến Chi đã không còn dáng vẻ cao ngạo như khi vừa tới nữa, nàng cởi giày châu, vai lưng buông thõng, lẳng lặng dựa vào đệm mềm.

"Công chúa." Phúc Lan dâng lên một chén trà nóng.

Bàn tay Yến Chi giờ đây đã trở nên lạnh băng, trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế đã lộ ra chút nhợt nhạt. Đáy mắt nàng có nước mắt, run rẩy, lại bướng bỉnh ngẩng đầu lên không chịu để nước mắt rơi xuống.

Uyển Ảnh bên cạnh nhìn đến đau lòng, quỳ gối dưới chân Yến Chi, hai tay nâng lên một tấm khăn tay thêu phượng.

“Công chúa, nếu muốn khóc xin hãy khóc đi ạ."

Dù sao cũng là phu thê ba năm, dù sao cũng là phò mã do đích thân công chúa lựa chọn.

Yến Chi nhàn nhạt cười nói: "Không phải ta sai việc gì ta phải khóc?"

Phúc Lan bên cạnh tiếp lời: "Là phò mã có lỗi với công chúa trước, là hắn không đứng đắn. Hắn không biết mấy năm nay công chúa sớm đã không dùng xạ hương, công chúa cực khổ vì hắn mà tính toán sinh con cho Tống gia mà hắn lại phụ lòng của công chúa."

"Đừng nói nữa!"

Yến Chi nhớ đến những lúc cùng hắn phu thê hòa hợp lại càng cảm thấy buồn nôn.

Thành hôn ba năm, lúc đầu Yến Chi không muốn mang thai sinh con quá sớm, hai người vì vậy mà có đôi lúc xảy ra tranh chấp. Cho đến năm nay hắn lại có ý nghĩ ra bên ngoài gieo trồng hạt giống, đáng hận!

Phúc Lan có chút lo lắng: "Trước đây... nếu như bây giờ công chúa lỡ mang thai thì phải làm thế nào?"

Đã lâu công chúa không cho truyền thái y, không biết tình trạng ra sao, ngộ nhỡ...

Yến Chi vô thưởng vô phạt nói: "Nếu như có chỉ cần một bát thuốc phá thai là được, ta không muốn sinh ra thứ ghê tởm như cha nó."

Nàng bây giờ chỉ cần nghĩ tới Tống Doãn cả người đều ghê tởm đến mức nổi da gà.