Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Duy Trì Cốt Truyện

Chương 16

Morofushi Soraaki hoàn toàn không để ý đến những lời náo nhiệt bên cạnh, rất nhanh đã nắm được mẹo của xích đu, cũng không hề sợ độ cao này.

Làn gió mát lướt qua má, cậu siết chặt dây xích hai bên, nghe tiếng xích đu kêu lên vì lắc lư. Không hiểu sao, nỗi buồn trong lòng dường như tan biến một chút.

Cậu đột nhiên nhớ lại, lần trước trên sân thượng cao kia, gió lạnh thổi qua cũng mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Hagiwara Kenji đứng một bên, kinh ngạc: “A! Cậu cười rồi!”

Morofushi Soraaki nghe thấy, rõ ràng sững lại, vô thức buông lỏng tay đang nắm dây xích.

Hagiwara Kenji hoảng hốt chạy tới, đưa tay ra: “A a a, đừng buông tay! Cậu sẽ rơi mất!”

Matsuda Jinpei nghe vậy cũng vội vàng phanh gấp, đứng bật dậy định đỡ: “Này——!!!”

Và rồi, Morofushi Soraaki vì không giữ chặt xích đu, liền ngã xuống hố cát, người dính đầy cát.

Matsuda Jinpei vừa nhảy khỏi xích đu liền mất thăng bằng, chân đạp thẳng vào hố cát, mặt úp xuống đất.

Hagiwara Kenji thảm nhất, vì định đỡ Morofushi Soraaki nên cũng ngã vào đống cát. Đang định bò dậy thì bị xích đu văng tới đập trúng đầu.

“Ui…!!” Hagiwara Kenji ôm lấy cục u vừa nổi trên đầu, nước mắt sinh lý lưng tròng, ấm ức nói: “Đau quá! Về nhà kiểu gì cũng bị chị mắng cho xem!”

Matsuda Jinpei ngồi dậy, kéo tay Hagiwara Kenji đang ôm đầu ra, xác nhận không chảy máu mới thở phào: “Chỉ hơi sưng thôi, xoa chút là hết.”

“Không đời nào là không sao đâu! Tôi đâu có da dày thịt chắc như cậu, Jinpei!” Hagiwara Kenji ôm đầu lần nữa, tỏ vẻ đau đớn: “Da tôi mỏng manh lắm, không như cậu học đấm bốc đâu!”

“Hả? Vậy để tôi giúp cậu xoa xoa, đỡ để lại sẹo.” Matsuda Jinpei bẻ ngón tay, cười gian xảo.

Chỉ là với khuôn mặt đáng yêu và dáng vẻ lấm lem cát hiện tại, khí thế của cậu giảm đi đáng kể. Hagiwara Kenji, dù còn vương nước mắt nơi khóe mắt, cũng không nhịn được mà bật cười.

“Trông cậu thế này mà còn dám cười nhạo tôi hả!” Matsuda Jinpei quay sang Morofushi Soraaki, dùng giọng ra lệnh: “Bắt lấy cậu ta cho tôi!”

Hagiwara Kenji lúc này đã đoán được tính cách của Morofushi Soraaki: “Cậu ấy sẽ không giúp đâu… Ơ? Hả——?!”

Và rồi cậu bị đánh bại tại chỗ.

Morofushi Soraaki, tóc còn dính đầy cát, lập tức giữ chặt Hagiwara Kenji bằng một động tác rất chuẩn. Do Hagiwara Kenji không hề phòng bị, nên hành động này thành công ngay tức khắc.

Morofushi Soraaki nghiêm túc nói: “Anh trai tôi bảo, bị thương phải xử lý ngay, đôi khi cần dùng đến vũ lực.”

Ừ, đó là khi anh Hiromisu xử lý vết thương cho Furuya Rei, biểu cảm lúc đó rất giống với khuôn mặt xoăn tít trước mặt cậu bây giờ.

Hagiwara Kenji giống như một bông hoa nhỏ đáng thương bị ngược đãi, ánh mắt đầy sợ hãi, rên lên: “Cứu tôi với——”

“Á á á, Kenji-chan sắp chết rồi! Đau quá! Jinpei, nhẹ tay chút!! Á á——!”

Sau khi xoa bớt chỗ sưng trên đầu, Hagiwara Kenji hít hít mũi, ngồi co ro ở góc, nghịch mấy cọng cỏ, trông rất tội nghiệp: “Tôi không chơi với mấy người nữa! Các cậu quá đáng lắm! Hu hu…”

“Đó là chiêu của ba tôi dạy, ngủ một giấc xong là hết đau thôi!” Matsuda Jinpei đá nhẹ vào Hagiwara Kenji: “Thật đấy, không chơi với tôi nữa thì tôi đi đây nhé?”