Gia đình Morofushi từng rất lo lắng khi một ngày nọ, Soraaki về muộn nửa tiếng so với thường ngày. Sau khi tìm đến trường trong bóng tối, họ phát hiện Soraaki bị nhốt trong kho dụng cụ.
Cậu không la hét cầu cứu mà ngồi đọc sách dưới ánh sáng của chiếc đèn pin tìm được đâu đó.
Sau khi được giải cứu, mẹ hỏi liệu Soraaki có muốn tiếp tục đi học không, cậu trả lời: “Chán lắm, lại còn ồn ạ.”
“Nhưng nếu bố mẹ muốn con đi, thì con sẽ đi.”
Mẹ Morofushi rất cảm động, liền lập tức giúp Soraaki làm thủ tục bảo lưu việc học.
“Không chỉ không thích ra ngoài, mà đến giờ còn không có bạn bè…”
Morofushi Hiromitsu nhìn Furuya Rei đầy vẻ thất vọng: “Zero, cậu không được a!”
Furuya Rei: “…”
Furuya Rei: “…………”
Furuya Rei trả lời với vẻ mặt lạnh tanh: “Tớ không ngờ cậu lại kỳ vọng về tớ nhiều đến thế.”
“Haiz… Tuy thân thiết với gia đình là điều tốt, nhưng dù sao tớ vẫn mong Soraaki có bạn bè.” Hiromitsu nói.
Furuya Rei khựng lại một chút, rồi bất chợt nói: “À… cậu còn nhớ về Akemi chứ? Tớ từng kể với cậu rồi.”
Hiromitsu: “Hả?”
Furuya Rei hồi tưởng: “Trước đây, khi gặp Akemi, cô ấy cũng nói với tớ những điều tương tự. Cô ấy nói rằng em gái mình rất bám cô ấy, không muốn giao tiếp với bạn bè cùng tuổi, điều đó khiến cô ấy lo lắng.”
“Ý cậu là đứa con thứ hai nhà bác Elena sao?” Hiromitsu suy nghĩ: “Tôi nhớ là con bé nhỏ hơn Soraaki bốn tuổi nhỉ? Bây giờ chắc khoảng chín tuổi rồi chứ?”
“Ừ, tên con bé là Shiho.” Furuya Rei nhớ lại, mỗi lần đến chơi, cô bé luôn bám chặt lấy Akemi, không cho anh đến gần chị mình dù chỉ một chút.
Sao mà quen thuộc thế nhỉ? À phải rồi, hôm nay Soraaki cũng đề phòng anh y như vậy.
Các cậu có anh chị em đều như thế sao? Định bắt nạt một đứa con một như tôi à? Furuya Rei thầm nghĩ.
“Shiho rất thông minh, hiện tại đã tự học xong chương trình cấp ba. Nên bác Elena đang băn khoăn không biết có nên cho con bé học theo lộ trình thông thường hay nhảy lớp.”
Hai đứa trẻ đều rất đặc biệt, cũng đều là những thiên tài với trí thông minh vượt trội, biết đâu có thể tìm được chủ đề chung để nói chuyện thì sao? Furuya Rei nghĩ.
Hiromitsu suy nghĩ một lát rồi nói: “Tình trạng của Soraaki thì không giống vậy… nhưng cũng có thể là do bạn bè cùng tuổi không theo kịp suy nghĩ của em ấy.”
“Thôi thì, nếu thật sự trở thành bạn bè được thì quá tốt.” Hiromitsu nheo mắt cười: “Chúng ta có thể thử xem sao.”
Furuya Rei gật đầu: “Tớ sẽ nói với Akemi về chuyện này.”
Soraaki hoàn toàn không biết rằng anh trai cậu đang có ý định tìm bạn cho cậu. Khi đến giờ, cậu đã đắp chăn, nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng lần này, sau khi chìm vào giấc ngủ, cậu nhận ra mình lại đến một thế giới khác.
Một trò chơi mới bắt đầu. Soraaki chớp mắt, muốn xem nhiệm vụ từ hệ thống, nhưng kỳ lạ là danh sách nhiệm vụ lại không được cập nhật.
Soraaki vốn quen làm nhiệm vụ theo chỉ dẫn của hệ thống, nghiêng đầu suy nghĩ. Cậu liếc nhìn xung quanh, thấy bản thân đang ở một công viên nhỏ đơn sơ, chỉ có cầu trượt, đống cát và một cái xích đu.