Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Duy Trì Cốt Truyện

Chương 12

Furuya Rei nghĩ thầm trong không khí kỳ quặc của bữa cơm, cố gắng gắp thêm một đũa cơm vào miệng. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được ý nghĩa của cụm từ “Như đứng đống lửa như ngồi đống lửa”, thật sự nuốt không trôi.Quan hệ thật là tốt đẹp nhỉ…

Ngoại trừ hai nhân vật chính, ba người còn lại trong gia đình Morofushi đều nghĩ như vậy và nở nụ cười dịu dàng.

Furuya Rei bất giác rùng mình.

Nơi ở của Furuya Rei cách nhà Morofushi không gần lắm, chỉ có thể nói là tiện đường khi đến trường. Vì vậy, mỗi sáng Furuya Rei thường đứng đợi Morofushi Hiromitsu ở ngã tư.

Sau bữa tối, mẹ Morofushi nhìn đồng hồ và nói: “Hôm nay ở lại đây đi, Rei-kun?”

Furuya Rei rất khó từ chối lời đề nghị đầy thiện ý này, hơn nữa anh cũng đã quen, nên đáp lại: “Vâng, làm phiền mọi người rồi ạ.”

Morofushi Soraaki không có ý kiến gì về chuyện này, sau bữa ăn, cậu cầm sách đọc một lúc, rồi tự giác đi rửa mặt, sau đó ngoan ngoãn về phòng.

Phòng của Hiromitsu và Soraaki chỉ cách nhau một bức tường, nhưng phòng được cách âm rất tốt, nên không cần lo sẽ làm phiền em trai nếu ngủ muộn.

Khi chỉ còn lại hai người, Furuya Rei nghiến răng nói: “Hiro, cậu rõ ràng đã nói em trai cậu—”

“Tớ đâu có nói sai, ít nhất Soraaki còn hoạt bát hơn trước một chút, đúng không?” Hiromitsu trả lời với vẻ vô tội.

Furuya Rei: “…”

Nhìn vẻ mặt Furuya Rei như thể đang bị đau dạ dày, Hiromitsu cười híp mắt, vỗ vai anh: “Ít nhất thì Soraaki không ghét cậu.”

Furuya Rei lạnh lùng: “Thế cậu nói xem, em cậu có ghét ai không?”

Hiromitsu: “…”

Hiromitsu nghiêm túc suy nghĩ: “Ừm…”

Furuya Rei đưa tay xoa trán: “Thôi, tớ biết câu trả lời rồi.”

Hiromitsu cười nhẹ, rồi trên khuôn mặt lộ vẻ lo lắng: “Nhưng thật sự thì, tớ hơi lo cho Soraaki.”

Furuya Rei nhìn sang:“Sao vậy?”

“Sáng nay em ấy bỗng mơ thấy ác mộng.” Hiromitsu ngồi quay ngược ghế, chống cằm lên tay:

“Em ấy mơ thấy có người làm tổn thương tớ.”

Vẻ mặt của Furuya Rei trở nên nghiêm túc hơn.

Hiromitsu nói nhỏ: “Dù không biết tại sao Soraaki lại mơ thấy giấc mơ đó, nhưng so với chuyện đó, tớ lo lắng hơn là… thế giới của Soraaki quá nhỏ. Ngay cả cậu, dù đã quen biết từ lâu, thái độ của em ấy đến hôm nay mới thay đổi chút ít. Tớ cũng không chắc đó là thay đổi tích cực hay tiêu cực nữa.”

Furuya Rei: … Vậy hóa ra là cậu cũng biết sao!?

Trong lòng vô thức nghĩ vậy, nhưng Furuya Rei vẫn ngồi xuống cạnh giường nói: “Trong thời gian ngắn, Soraaki có lẽ không muốn đến trường, mà mẹ cậu cũng không yên tâm đâu, phải không?”

Hiromitsu thở dài: “Đúng vậy… nhất là sau chuyện đã xảy ra trước đây.”

Soraaki từng bị chẩn đoán tự kỷ, nhưng từ lúc được ba tuổi thì bỗng cải thiện đáng kể. Ngoài việc quá yên tĩnh và hơi chậm chạp, vẻ ngoài của Soraaki nhìn giống như một đứa trẻ bình thường.

Vì vậy, gia đình quyết định để cậu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thử đến trường.

Nhưng Soraaki vẫn quá đặc biệt, cộng thêm tính cách hơi kỳ lạ. Dù có sự quan tâm đặc biệt từ giáo viên, cậu vẫn trở thành nạn nhân của việc bắt nạt học đường điển hình ở Nhật Bản.