Bởi vì Morofushi Soraaki không có sở thích đặc biệt — hoặc có thể nói là tạm thời chưa phát hiện ra sở thích nào khác ngoài gia đình — nên thứ duy nhất có thể giúp cậu riết thời gian, ngoài việc ngẩn người thì chính là sách.
Vì mỗi lần đọc xong một quyển, cậu sẽ không lật lại lần thứ hai, nên tủ sách trong nhà ngày càng đầy lên, thậm chí còn có cả những sách hướng dẫn sử dụng máy móc kỳ lạ chiếm một chỗ.
Mẹ Morofushi tò mò, tiện thể đi ngang liếc nhìn bìa sách, khi nhìn thấy tiêu đề, bà lập tức rơi vào trầm mặc.
Bởi vì trên quyển sách mà Morofushi Soraaki chưa đọc, nổi bật dòng chữ: “Hướng dẫn chăm sóc sau sinh cho lợn nái.”
Mẹ Morofushi mỉm cười, bước đến phòng sách chọn một quyển sách khác mà Soraaki chưa đọc, rồi lấy quyển sách về lợn nái đi.
Sau đó, khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Morofushi Soraaki ngước lên, bà nhẹ nhàng giải thích: “Chắc bố con mua nhầm, mẹ sẽ trả lại sau.”
Morofushi Soraaki nghiêng đầu, cũng không bận tâm nhiều, lại cúi xuống đọc tiếp.
Tốc độ đọc sách của Morofushi Soraaki rất chậm, nhưng khoảng thời gian giữa các lần lật trang lại gần như đồng đều. Cho dù sách có nhiều hình ảnh hay chỉ toàn chữ, tốc độ lật trang của cậu vẫn không khác biệt là mấy.
So với việc đọc sách, Morofushi Soraaki trông giống như đang mượn cớ đọc sách để ngẩn người hơn.
Điều đặc biệt hơn nữa là, dù như vậy, Morofushi Soraaki vẫn nhớ rõ nội dung mình đã đọc, thậm chí còn có thể thuật lại thông tin trong đó.
Khi ấy, các thành viên khác trong gia đình Morofushi mới nhận ra rằng đứa trẻ này có thể sở hữu năng lực nhớ nhanh và lâu đặc biệt.
Vì thế, khi nói chuyện trước mặt cậu bé, mọi người đều phải chú ý hơn một chút.
Khi trong nhà chỉ có Morofushi Soraaki và mẹ, phần lớn thời gian căn nhà đều rất yên tĩnh. Nếu Morofushi Soraaki mệt vì đọc sách, cậu sẽ gối đầu lên đùi mẹ và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không phải đến trường — hoặc có thể nói, ngay cả khi đi học, cuộc sống thường ngày của Morofushi Soraaki cũng rất đơn giản.
Vì không phải đi học - hoặc có đi học thì cuộc sống hằng ngày của Morofushi Soraaki cũng rất đơn giản.
Điểm khác biệt duy nhất mỗi ngày chính là…
Morofushi Soraaki nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên tóc vàng đang cùng anh trai mình trở về, khóe miệng hơi nhếch xuống một chút. Nhưng vì độ cong rất nhỏ, gần như không ai nhận ra.
“Chào mừng về nhà, Hiromisu, Rei-kun.” Mẹ Morofushi từ trong bếp ló đầu ra: “Hai đứa cứ tự chơi trước nhé, cơm tối sắp xong rồi.”
Furuya Rei hơi cúi người ở cửa ra vào: “Làm phiền rồi ạ!”
Cơ thể Furuya Rei cứng ngắc, thay giày xong thì bước vào phòng khách. Cậu nhìn Morofushi Soraaki đang ngồi trên ghế sô-pha, ánh mắt lại cứ nhìn chăm chú về phía mình, khiến Furuya Rei cảm thấy như muốn chạy trốn ngay lập tức.
Trong khi đó, Morofushi Soraaki chú ý tới chiếc túi trong tay Furuya Rei là của Morofushi Hiromisu. Cậu bé chạy nhanh tới, giật lấy chiếc túi từ tay Furuya Rei, sau đó trốn ra phía sau Morofushi Hiromisu, kéo lấy vạt áo anh trai.
Biểu cảm trên mặt Furuya Rei càng trở nên cứng ngắc hơn.