Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Duy Trì Cốt Truyện

Chương 7

“À… con định nói chuyện này với mẹ đây.” Hiromisu mỉm cười:“Soraaki đang ngủ trong phòng con. Lát nữa gọi dậy thì cứ vào đó là được. À, mẹ cũng không cần dọn dẹp đồ trên bàn con đâu, cứ để đó thôi ạ.”

“Mẹ biết rồi, con ra ngoài à? Hôm nay con đâu có tiết học.”

“Vâng, con ra thư viện với !” Hiromisu vui vẻ đáp.

“Vậy trưa con có về ăn không?”

“Hmm… trưa chắc con không về, tầm bốn giờ rưỡi con sẽ về ăn tối.” Hiromisu tính toán lịch trình: “Nếu con không về, con sẽ gọi điện báo cho mẹ.”

“Được rồi.” Mẹ Morofushi mỉm cười, đặt đĩa bánh mì nướng kèm trứng chiên và xúc xích lên bàn, sau đó lấy sữa từ tủ lạnh: “Ăn sáng trước đã, Rei-kun có đang đợi con không?”

“Bọn con hẹn bảy giờ nên không vội đâu ạ.” Hiromisu treo cặp lên ghế, ngồi vào bàn ăn, chắp tay: “Cảm ơn vì bữa ăn.”

Nhìn con trai thứ đang ăn ngon lành, mẹ Morofushi chợt hỏi:

“Con có cần mẹ chuẩn bị thêm phần cho Zero không?”

“Chắc giờ này Zero chưa ăn, vậy phiền mẹ làm thêm một phần giúp con ạ.”

Trong khi Hiromisu ăn sáng, mẹ anh chuẩn bị một bữa ăn gọn nhẹ, dễ mang theo. Trước khi anh ra cửa, bà dặn: “Nếu con về ăn tối, nhớ gọi Zero cùng đến nhé, mẹ sẽ nấu nhiều thêm một chút.”

“Con biết rồi ạ!” Hiromisu vẫy tay chào mẹ, vui vẻ rời khỏi nhà.

Đến khoảng tám giờ, Soraaki dụi mắt, mang đôi dép lông bước chậm rãi xuống cầu thang. Thấy bố đang đọc báo ở bàn ăn, cậu mơ màng chào: “Chào buổi sáng, bố.”

“Chào buổi sáng, Soraaki.” Bố Morofushi gật đầu rồi tiếp tục đọc báo.

Mẹ Morofushi từ bếp thò đầu ra: “Soraaki, đi rửa mặt và đánh răng trước rồi vào ăn sáng nhé!”

“Dạ.” Đầu của Morofushi Soraaki gật gà gật gù vì buồn ngủ.

Nhìn cậu con trai nhỏ mơ mơ màng màng lại leo lên lầu, bố Morofushi bỏ tờ báo xuống, liếc nhìn vợ mình, trong mắt tràn đầy sự bất lực dịu dàng.

“Thằng bé này, lúc nào cũng phải nhắc nhở.” Bố Morofushi lắc đầu.

“Rõ ràng trí nhớ rất tốt, vậy mà mấy chuyện nhỏ thế này lại luôn lơ đễnh.” Mẹ Morofushi cũng cười.

Nhưng điều đó lại khiến con trai đáng yêu hơn hẳn.

Đợi đến khi Morofushi Soraaki rửa mặt xong và lại đi xuống lầu, bố Morofushi đã bỏ tờ báo xuống, trên bàn đã có sẵn ba phần bữa sáng.

Morofushi Soraaki ngồi vào chỗ của mình, sau đó nhìn ghế trống bên cạnh: “Anh hai ra ngoài rồi ạ?”

“Ừ, anh con đi thư viện rồi.” Mẹ Morofushi giải thích xong thì nhẹ nhàng hỏi: “Soraaki cũng muốn đi sao?”

Morofushi Soraaki suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Mẹ Morofushi vui vẻ mỉm cười: “Vậy lần sau chờ anh hai không có giờ học, anh sẽ dẫn con đi, được không?”

Morofushi Soraaki đồng ý.

Bố Morofushi là giáo viên tiểu học, nên sau khi ăn sáng xong liền đi làm. Morofushi Soraaki thì vì đang tạm nghỉ học nên bây giờ ở nhà chỉ còn hai mẹ con.

Trong lúc mẹ bắt đầu làm việc nhà, Morofushi Soraaki chạy lên phòng sách trên lầu hai, mang xuống hai quyển sách dày, đặt lên bàn trà trong phòng khách rồi chậm rãi lật từng trang.