Nhưng lúc này, anh lại không nỡ phá vỡ sự ấm áp yên bình này, thậm chí nghĩ nếu trong khung cảnh ấm áp này có cả anh thì tốt biết bao!
Chỉ là vừa nghĩ đến việc Vân Chức Chức vẫn muốn ly hôn, tâm tình Tần Thời Úc lại có chút buồn bực, anh đúng là nên nói chuyện rõ ràng với cô.
Dù sao sau khi họ kết hôn, đúng là vì một số nguyên nhân của anh mà Vân Chức Chức và hai đứa nhỏ đã phải chịu nhiều uất ức.
Buổi trưa khi anh đến quân đội mượn xe, Hồ Kiến Quân đã nói, ông ấy đã phái người đến thôn Vân Hà điều tra tình hình của ba mẹ con họ, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có tin tức.
Tần Thời Úc đứng đó một lúc, sau đó mới tiến lên mở cửa xe ngồi vào, thời gian không còn sớm, họ còn phải nhanh chóng về khu nhà tập thể.
“Cha!” Thấy Tần Thời Úc lên xe, Viên Viên vui vẻ gọi.
“Ừ.” Tần Thời Úc dịu dàng đáp lại, sau đó đưa một cái túi cho Vân Chức Chức, nói: “Cha mua cho các con ít bánh để ăn lót dạ, về đến khu nhà tập thể còn mất một tiếng nữa.”
Anh vẫn còn nhớ lúc ăn trưa, Vân Chức Chức có nói hai đứa nhỏ cần ăn thêm chút gì đó.
Cô nhìn người đàn ông đưa một túi bánh bông lan và bình nước quân dụng: “Anh có mang theo nước nóng, mọi người uống chút đi.”
Vân Chức Chức ngẩng đầu nhìn Tần Thời Úc, hỏi: “Anh ăn chút không?”
Tần Thời Úc hơi bất ngờ, khi nghe cô nói vậy, nét mặt anh dịu dàng hẳn, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, đáp: “Anh vừa ăn một cái rồi, mọi người ngồi cho vững, chúng ta...”
Anh dừng lại một chút, khóe môi mỉm cười: “Về nhà!”
Vân Chức Chức có chút khó hiểu nhìn anh, thấy anh vui vẻ, cô không biết anh đang vui điều gì.
Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng bị hai đứa nhỏ thu hút, chúng đang ăn bánh bông lan mềm thơm, trên mặt đều là vẻ hạnh phúc thỏa mãn.
…
“Mọi người không biết đâu, vợ của doanh trưởng Tần kia hoang phí lắm, nhà ai lại mua nhiều quần áo như vậy, một lúc đã tiêu hết mấy tháng lương của doanh trưởng Tần, sao doanh trưởng Tần lại cưới một người đàn bà hoang phí như vậy chứ!”
Triệu Trân Châu mang theo một bụng tức giận trở về khu nhà tập thể, cô ta rõ ràng đã thấy Tần Thời Úc lái xe của quân đội vào thành phố, cho cô ta đi nhờ xe thì đã sao?
Kết quả lại phải để cô ta chen chúc với những người nhà quê bẩn thỉu, xe khách mùi gì cũng có, Triệu Trân Châu càng nghĩ càng thấy uất ức.
Cô ta cũng càng ghét Vân Chức Chức, ở nhà chỉ ngồi một lúc, Triệu Trân Châu bèn đi đến gốc cây hòe thường có đông người tụ tập nhất trong khu nhà tập thể.
“Không phải cô về quê thăm nhà sao? Sao cô biết doanh trưởng Tần dẫn vợ con đi mua quần áo?”
Nghe Triệu Trân Châu nói vậy, lập tức có người tò mò hỏi.
Buổi trưa họ thấy Tần Thời Úc dẫn ba mẹ con Vân Chức Chức ra ngoài, chỉ là chưa quen Vân Chức Chức nên không ai biết họ đi đâu mà thôi.
“Đương nhiên là tôi thấy rồi! Tôi đi ngang qua cửa hàng bách hóa thì thấy họ đang mua quần áo, một trăm tám mươi đồng đấy! Một hơi tiêu một trăm tám mươi đồng, đó không phải là hoang phí thì là gì?”
Triệu Trân Châu càng nghĩ càng khó chịu, sao Tần Thời Úc không phải là chồng của cô ta chứ?
“Sau đó cô ta còn kéo doanh trưởng Tần mua kem dưỡng da, với cái mặt của cô ta thì bôi kem dưỡng da cũng phí!”
“Triệu Trân Châu, cô đang ghen tị đấy chứ, doanh trưởng Tần người ta thích mua đồ cho vợ con, liên quan gì đến cô?” Lưu Xuân Đào đi ngang qua, nghe thấy lời của Triệu Trân Châu, lập tức lên tiếng chất vấn.
Tuy chị không tiếp xúc nhiều với Vân Chức Chức nhưng cũng không thấy cô là người hoang phí.