Thập Niên 70: Thủ Tiết 3 Năm, Mang Song Bào Thai Đến Quân Đội Tìm Chồng Ly Hôn

Chương 37

Có thể thấy hai đứa nhỏ vui mừng đến mức nào, không ngờ có ngày bọn họ lại được ăn kẹo sữa.

Đây là kẹo sữa của riêng bọn họ.

“Anh ơi, kẹo này!” Viên Viên mở to đôi mắt, khó tin nhìn viên kẹo sữa đang nằm yên trong lòng bàn tay mình.

Đây là kẹo sữa của cô bé.

“Đúng vậy, là của em.”

Hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi ở phía trước, vô cùng kích động, trong đôi mắt to tròn lộ ra niềm vui sướиɠ, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn hàng hóa trong quầy.

Đi dạo xong cửa hàng bách hóa, Tần Thời Úc dường như đã mua đủ đồ, dẫn bọn họ ra khỏi cửa hàng bách hóa.

Để đồ vào trong xe, Tần Thời Úc nhìn đồng hồ, nói: “Mọi người đợi anh trên xe một lát, anh đi một lát sẽ về.”

Nói xong, người đàn ông quay người chạy đi.

“Mẹ ơi, kẹo!” Viên Viên xòe bàn tay nhỏ bé của mình ra, nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, chớp chớp đôi mắt to đen láy.

“Ăn đi!”

Vào thời đại này, một viên kẹo đều vô cùng quý giá, hơn nữa tem phiếu kẹo lại càng khó cầu.

Hơn nữa cũng không ai muốn tiêu tiền ngang với mua lương thực để đi mua một ít kẹo không no bụng.

Hai đứa nhỏ lớn như vậy còn chưa từng được ăn kẹo sữa, ngay cả nguyên chủ chắc cũng hiếm khi được ăn một viên kẹo, với cha mẹ thiên vị của cô, trong mắt chỉ có một đứa con gái là Vân Uyển Dung.

“Mẹ cũng ăn ạ!” Viên Viên cẩn thận bóc giấy gói kẹo, đưa kẹo sữa cho Vân Chức Chức.

Vân Chức Chức thấy lòng mềm nhũn, dịu dàng nói: “Cảm ơn Viên Viên, cha mua rất nhiều kẹo, Viên Viên ăn đi.”

Trẻ con có lòng hiếu thảo là rất tốt, nhưng hai đứa nhỏ chưa từng được ăn kẹo, Vân Chức Chức cũng không đến mức tranh kẹo ăn với bọn nhỏ.

Viên Viên nhìn viên kẹo màu trắng sữa trong tay, đôi mắt sáng lấp lánh, cô bé cầm viên kẹo đưa lên chóp mũi ngửi, một mùi sữa nồng nàn xộc vào mũi, bé con càng hạnh phúc nheo mắt lại.

Đưa viên kẹo đến bên miệng, cô bé thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hào nhẹ nhàng liếʍ một cái, vị ngọt ngào của kẹo sữa lập tức lan tỏa trong miệng cô bé, đôi mắt của cô bé dường như chứa đầy ánh sao.

Sau đó cô bé lại hơi do dự nhìn viên kẹo trong tay, lại liếʍ thêm một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ thỏa mãn, rồi cô bé lại cẩn thận gói viên kẹo lại, như vậy sẽ có kẹo ăn mỗi ngày.

Vân Chức Chức vẫn luôn để ý đến cô bé, nhìn thấy hành động của cô bé, trong lòng Vân Chức Chức chua xót, cô sờ lên đầu cô bé, nhỏ giọng nói: “Con yêu, kẹo sau khi liếʍ sẽ bị chảy nước đấy.”

“Mẹ ơi, con muốn để dành mai ăn.” Viên Viên lộ vẻ mặt không nỡ.

“Sau này con sẽ còn có rất nhiều kẹo để ăn, con xem hôm nay cha mua cả một túi to, cho nên đừng không nỡ ăn, đợi mẹ thi đỗ vào bệnh viện, sau này mẹ sẽ là người có lương, sau này chúng ta muốn ăn kẹo lúc nào thì ăn.”

Cô cũng không biết trẻ con có thể nghe hiểu hay không nhưng cô sẽ không để hai đứa nhỏ phải sống những ngày tháng khổ sở như vậy nữa.

Nếu không phải đồ đạc trong không gian không thích hợp để lấy ra, cũng không đến mức làm hai đứa nhỏ phải tủi thân.

“Thật ạ?” Đoàn Đoàn và Viên Viên đều mong đợi nhìn Vân Chức Chức.

Bọn chúng sợ đói lắm rồi.

“Đương nhiên, mẹ sẽ không lừa các con.” Cô đưa tay ôm hai đứa bé vào lòng, nhẹ giọng nói: “Sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn.”

“Mẹ!”

Hai đứa nhỏ đều ôm Vân Chức Chức, ba mẹ con vô cùng thân thiết.

Tần Thời Úc trở về là thấy cảnh này, không rõ trong khoảng thời gian anh rời đi, ba mẹ con họ đã nói những gì.