Phai Sắc

Chương 20

Ân Từ thở dài, Lý An Ký nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc đau đớn như xé lòng, khiến anh ấy bất chợt cũng có chút nghẹn lại.

“Đi làm thủ tục bồi thường cho công nhân đi! Lần trước tôi đã xem hồ sơ của mẹ cô ấy rồi, hoàn cảnh gia đình cũng thật không dễ dàng. Điều khoản bồi thường khám bệnh trước đây không dùng được, anh đến phòng tài vụ nói một tiếng, cứ chi trả như bồi thường cho công nhân đi.” Ân Từ hạ giọng nói.

Lý An Ký thở dài, anh ấy từ chối: “Chuyện này đâu có nằm trong tiêu chuẩn bồi thường—”

“Anh chỉ cần làm thủ tục bên tài vụ thôi, tiền sẽ lấy từ tài khoản cá nhân của tôi. Anh còn có thể mang tiếng tốt, cứ vậy đi, hôm nay đã xác nhận rồi, tôi nghĩ phía tài vụ cũng không muốn nhận điện thoại của tôi nữa đâu.”

Ân Từ trực tiếp cúp máy, Lý An Ký do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi cho tổng giám đốc tài vụ. Tổng giám đốc phòng tài vụ bảo rằng chuyện này không đúng quy củ, nhưng lúc này Lý An Ký lại tỏ thái độ rất kiên quyết. Dù sao thì tiền cũng là do chính anh ấy bỏ ra.

Ngay sau khi bản án vụ đầu độc được công khai trước công chúng, tang lễ của Chu Vân Vân cũng chính thức cử hành. Vụ án thảm khốc này đã gây nên sóng gió to lớn trên mạng cả trong và ngoài nước. Mẹ Chu vốn không muốn để tang lễ con gái mình bị truyền ra ngoài, nên khu vực quanh linh đường đều có cảnh sát tuần tra, sợ có người lợi dụng sơ hở mà quay lén.

Tuy vậy, vẫn có một số người coi chuyện này như công cụ kiếm tiền nên cứng đầu đòi phát sóng trực tiếp lễ tang của Chu Vân Vân. Có kẻ thậm chí còn trà trộn vào hàng ngũ thân hữu và đồng nghiệp cũ đến viếng, âm mưu lẻn vào hiện trường tang lễ.

Lúc Ân Từ đến, cô cầm theo một bó hoa cúc, cô cũng không có ý định vào trong lễ tang. Dù mẹ Chu có mời cô vào để tiễn đưa đoạn đường cuối cùng, Ân Từ vẫn khéo léo từ chối. Cô chỉ thể hiện thái độ tôn trọng, đến đặt hoa viếng rồi rời đi, tránh gây ra nhiễu loạn.

Cô đặt hoa vào khu vực được bố trí dành cho khách laj đến viếng – một góc khuất thường ngày chẳng mấy ai để ý, vậy mà nay lại chất đầy hoa tươi. Có người dân đến viếng, cũng có anh trai giao cơm hộp từ xa ngàn dặm đến.

Chỉ là hung thủ vẫn bặt vô âm tín.

Lưu Bôn nói: “Không hề có chút ăn năn hối cải nào, giờ còn đang chạy khắp nơi tìm người giúp, muốn cứu Khương Lâm ra ngoài. Nhưng vì đυ.ng đến nhà họ Lý, chẳng ai dám giúp bọn họ.”

Nghĩ đến đây, Lưu Bôn nghiến chặt răng, trong lòng tức tối mắng thầm: Đúng là một lũ yêu ma quỷ quái rác rưởi. Nhà họ Khương ở Kinh Hoa cũng coi như dòng dõi trí thứ, vậy mà không có lấy một người có lương tâm.

Càng nghĩ anh ta càng giận, không kiềm được buột miệng mắng một câu: “Súc sinh!”

Sắc mặt Ân Từ sa sầm. Cô nhìn đám người tụ tập gần nhóm cảnh sát, cau mày hỏi: “Bọn họ là ai vậy? Phóng viên do chính phủ cử đến à?”

Lưu Bôn liếc nhìn đám người đang giơ điện thoại quay phim với giao diện rực rỡ sắc màu, lập tức đáp: “Không đâu! Là một đám người phát sóng trực tiếp tư nhân. Các phóng viên chính thống đã được dặn dò từ trước, có sự can thiệp của nhà họ Lý, ai dám bén mảng tới. Nhìn thủ đoạn của đám này là biết ngay kiểu kiếm tiền bằng cách ăn bánh bao chấm máu người rồi. Cảnh sát chỉ có thể ngăn lại, chứ cũng khó mà làm gì được.”

Ân Từ im lặng một lát, rồi nói: “Đuổi bọn họ đi. Dùng cách khéo léo một chút, đừng để lộ sơ hở trước mặt cảnh sát. Chỉ cần đuổi đi là được, đừng động tay động chân.”

“Rõ.”

Lưu Bôn nói làm là làm ngay. Thật ra từ trước khi Ân Từ đến, anh ta đã chẳng ưa gì đám này. Giờ Ân Từ lên tiếng, anh ta còn ước gì được tự mình ra tay.

Trong xe chỉ huy, Diệp Kỳ và Trần Vân đang dõi theo tình hình hiện trường. Trần Vân chuyển camera giám sát về phía chỗ Ân Từ.

Cô ta hỏi: “Ân Từ cũng đến?”

Diệp Kỳ không trả lời.

Trần Vân lại nói tiếp: “Tình hình hiện trường hỗn loạn thế kia, cô ấy lại không có vệ sĩ đi cùng, người đông như vậy, còn đi xuống như vậy có thể sẽ xảy ra chuyện.”

Diệp Kỳ nói: “Nhanh đi đuổi hết mấy kẻ đang phát sóng trực tiếp kia đi, dân thường cũng phải sơ tán bớt.”