Lý An Ký ngồi suốt một đêm trên ghế sofa, đến tận mười giờ sáng hôm sau, anh ấy mới chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà để nói một chút về vụ án đầu độc với người trong nhà.
Ngay khi thấy cục Công An công bố thông cáo về vụ án, anh ấy lập tức nhận được tin tức từ Ân Từ. Vừa mở lên xem, nội dung là tin Chu Vân Vân đã không qua khỏi.
Anh ấy lập tức gọi điện cho Ân Từ. Điện thoại reo vài hồi mới có người bắt máy, nhưng là Lưu Bôn.
“A lô, Lý thiếu, tôi là Lưu Bôn.”
“Sao lại là cậu nghe máy? Ân Từ đâu rồi?” Giọng điệu Lý An Ký có phần nôn nóng.
“Lão đại và tôi đã đến bệnh viện rồi. Hiện giờ chị ấy đang trấn an mẹ Chu Vân Vân. Mẹ Chu Vân Vân nhất định là muốn đối đầu với nhà Khương Lâm, nhưng trong quá trình đó không tránh khỏi phải tiếp xúc với người nhà họ Khương. Đến lúc đó chỉ có một mình bà ấy, không có hậu thuẫn gì, số tiền trong tài khoản ngân hàng đều là do Phổ Quân quyên góp cùng với anh và lão đại âm thầm hỗ trợ. Bà ấy lấy gì để chống lại cả một nhà toàn phần tử trí thức như nhà họ Khương? Lão đại đang cố gắng tìm biện pháp, vừa an ủi mẹ Chu Vân Vân, vừa giúp bà ấy nghĩ đối sách.”
Lý An Ký thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy và Ân Từ có cùng suy nghĩ. Tuy nói rằng hung thủ đã bị bắt, nhưng hậu quả của vụ việc thì vẫn chưa kết thúc. Bây giờ người bị hại lại qua đời, nếu họ tiếp tục im lặng, đốm lửa này chắc chắn sẽ lan đến cả bọn họ.
Lưu Bôn nói tiếp: “Lão đại bảo việc bên này để chị ấy xử lý, còn anh tuyệt đối không được lộ diện… Lão đại ——”
Ân Từ nhận lấy điện thoại từ tay Lưu Bôn, cô giải thích rõ tình hình bên này.
“Tôi đã liên hệ với cục Công An và nói chuyện với mẹ Chu Vân Vân. Hành vi của Khương Lâm cực kỳ tàn độc, theo quy trình thì chắc chắn không thoát án tử. Nhưng trong vụ án này có nhiều uẩn khúc, đây cũng là điều khiến mẹ Chu Vân Vân không yên lòng… Bà ấy là một người mẹ mạnh mẽ và đáng kính, đã quyết tâm theo sát vụ án này đến cùng, cho đến khi hung thủ bị trừng phạt. Anh cứ yên tâm, bà ấy không oán trách Phổ Quân, ngược lại còn bày tỏ lòng biết ơn. Việc tiếp theo sẽ theo đúng trình tự xử lý. Tất cả nhân viên Phổ Quân bắt buộc phải tham dự tang lễ của Chu Vân Vân, đây là yêu cầu cứng nhắc. Thái độ của Phổ Quân trong chuyện này nhất định phải rõ ràng.”
Ân Từ nói với thái độ dứt khoát. Rốt cuộc thì điều mẹ Chu Vân Vân cần là công đạo, nếu Phổ Quân muốn rút lui khỏi trận cuồng phong này một cách an toàn, thì nhất định phải thể hiện lập trường rõ ràng.
Lý An Ký hiểu rõ ý cô, anh ấy đáp: “Phía nội bộ Phổ Quân tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Đúng rồi, trong dự án có vài ‘côn trùng gây hại’ đã bị lôi ra, cô thấy xử lý thế nào?”
Ân Từ quyết đoán nói: “Loại bỏ ngay lập tức, xử lý triệt để từ trên xuống dưới. Trong dự án này, Phổ Quân không còn bất kỳ đường lui nào nữa.”
“Con gái… Con gái tôi!!”
Mẹ Chu quỳ sụp xuống đất. Nhân viên y tế và tình nguyện viên vội kéo bà ấy dậy, miễn cưỡng giúp bà ấy đứng vững. Trong khi đó, chiếc xe đẩy thi thể của Chu Vân Vân được đẩy nhanh về phía thang máy. Bà ấy vừa mới nói lời tạm biệt cuối cùng với con gái, để giảm bớt nỗi đau, nhân viên y tế chỉ có thể đẩy xe nhanh hơn.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, mẹ Chu hoàn toàn sụp đổ. Bà ấy gào khóc thảm thiết, tiếng nấc bật ra từ cổ họng, cả người như mất hồn mà ngã quỵ xuống sàn.
Người đàn ông đứng gần nhất là Lưu Bôn. Lưu Bôn không chút do dự lao tới bảo vệ phần đầu của bà ấy. Bà ấy hiện giờ đã không còn sức lực, đừng nói là đứng dậy, ngay cả việc thở cũng khó khăn như thể có gì đó chặn ngay l*иg ngực. Bà ấy nằm đó, từng hơi thở gấp gáp khó nhọc.
Nhân viên y tế ở cạnh luôn quan sát sát sao tình trạng của bà ấy, lo sợ bà ấy sẽ ngạt thở.
“Khuyên một chút đi! Đừng để chút nữa không thở nổi.”
“Khuyên kiểu gì được? Con gái duy nhất của người ta đã mất rồi. Lúc này mà bảo tôi khuyên bà ấy, cậu nói xem, phải nói gì đây?”
“…”