Sau Cuộc Tình Hụt Với Người Thừa Kế Bí Mật

Chương 14

Ôn Nghiên Sanh tiến lại gần nửa bước, đưa tay qua vai Ngu Khanh Từ, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Ở đây nhiệt độ thấp, có chuyện gì vào trong rồi nói."

Ngu Khanh Từ giơ tay lau nước mắt, lắc đầu: "Có một số lời vẫn nên nói ở đây thì tiện hơn. Hôm đó tỉnh dậy tôi bị sốt, bệnh chưa khỏi hẳn đã đến bữa tiệc tối nay, nói ra, cũng có một nửa trách nhiệm của Ôn tiểu thư cô."

Nhìn thấy Ôn Nghiên Sanh càng nhíu chặt mày, Ngu Khanh Từ nắm lấy góc áo Ôn Nghiên Sanh, ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi xếch, vẻ diễm lệ như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ: "Vậy nên, nể tình tôi ngoan như vậy, suy nghĩ đề nghị của tôi đi, chị gái?"

Ngu Khanh Từ luôn biết cách tận dụng bản thân để công phá điểm yếu của người khác, đặc biệt là sau khi Ôn Nghiên Sanh chủ động vỗ lưng cô.

Quả nhiên, Ôn Nghiên Sanh áp mu bàn tay lên trán cô: "Sốt rồi à?"

Ngu Khanh Từ vẫn dựa lưng vào tường, phối hợp với lời nói của mình, trông có vài phần yếu đuối: "Chưa quen múi giờ, đêm đó lại có chút vượt quá thể lực, không phải chuyện gì to tát, đã hạ sốt rồi."

"Lát nữa uống ít rượu thôi, tránh để tái phát." Ôn Nghiên Sanh hỏi: “Ngoài sốt ra còn có triệu chứng gì khác không?"

Ngu Khanh Từ khẽ "ừm": "Không có."

Cô lại kéo góc áo Ôn Nghiên Sanh, kiên trì muốn có câu trả lời: "Cô vẫn chưa trả lời đề nghị vừa rồi của tôi."

Ôn Nghiên Sanh nheo mắt nhìn cô một lúc, ánh mắt khẽ động, đột nhiên mỉm cười.

Khi không cười, cô đặc biệt lạnh lùng, nhất là khi mặc bộ váy vest nghiêm túc kia, giống như một thẩm phán vô tình định đoạt sinh tử trên tòa án.

Nhưng khi cười lên lại rất quyến rũ, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi nheo lại, có chút gợi cảm lơ đãng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Ngu Khanh Từ thấy Ôn Nghiên Sanh nở nụ cười như vậy trước mặt mình, nhất thời có chút hoảng hốt, ngay cả những nơi bị Ôn Nghiên Sanh liếc qua, dường như đều ngứa ngáy.

Đến mức khi Ôn Nghiên Sanh thuận theo động tác áp sát của cô, đột nhiên giơ tay ôm lấy, phản ứng né tránh theo bản năng của Ngu Khanh Từ có vẻ đặc biệt đột ngột.

Tay Ôn Nghiên Sanh rơi trên cánh tay Ngu Khanh Từ.

Nụ cười trên mặt Ngu Khanh Từ cứng đờ.

Ôn Nghiên Sanh vẫn là khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ, giọng nói bình thản vạch trần trò hề của Ngu Khanh Từ: "Ngu tiểu thư, tôi nghĩ với sự đề phòng của cô đối với tôi, cho dù chúng ta có hợp tác, cũng không thể đối phó được với người khác, chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ mà thôi."

Ngu Khanh Từ và Ôn Nghiên Sanh vóc dáng tương đương, lúc này Ngu Khanh Từ chỉ bị nhẹ nhàng khoác tay, nhưng lại như bị giam cầm ở góc khuất này, hơi nóng vô hình dọc theo l*иg ngực dâng lên, không có chỗ trốn.

Cô cũng không có ý định trốn.

Nếu là người khác bị vạch trần tâm tư như vậy, e rằng đã xấu hổ đến mức không còn chỗ dung thân, nhưng Ngu Khanh Từ thì không.

Nhịp tim cô không kiềm chế được mà tăng nhanh, ánh mắt nhìn Ôn Nghiên Sanh càng thêm nóng bỏng.

Đã rất lâu rồi cô không gặp được người nào có thể thẳng thắn từ chối cô như vậy.

Cô khẽ cười một tiếng, ánh mắt lướt qua lông mày Ôn Nghiên Sanh, kéo mạnh cánh tay Ôn Nghiên Sanh đang đặt trên người mình xuống, hoàn toàn dán sát vào eo mình, như thể được ôm chặt vào lòng.

"Đây chỉ là phản ứng ứng kích theo bản năng, cho dù là ba mẹ tôi đột nhiên đưa tay về phía tôi, tôi cũng sẽ né tránh. Cô dùng cái này để phán đoán tâm ý của tôi, có phải là quá nghiêm khắc với tôi rồi không?"