Sau Cuộc Tình Hụt Với Người Thừa Kế Bí Mật

Chương 13

Ôn Nghiên Sanh sắc mặt trước sau như một, chỉ là đầu hơi ngửa ra sau một góc, tránh để hơi thở giao nhau với cô: "Nếu sự xuất hiện của tôi khiến cô cảm thấy phiền phức, tôi có thể cố gắng tránh thời gian cô đến Bác Tín, giảm bớt sự tiếp xúc."

"Thấy tôi phiền phức?" Giọng Ngu Khanh Từ nhẹ nhàng, cô lại áp sát Ôn Nghiên Sanh, gần hơn, lớp vải mỏng giữa hai cánh tay lướt qua, như thể buộc hai người lại với nhau, bức tường phía sau phản chiếu bóng dáng chồng chéo của hai người.

Ôn Nghiên Sanh: "Tôi hỏi là cô."

"Tôi nói gì cô cũng sẽ nghe sao?"

"Tôi sẽ cố gắng."

"Ba mẹ tôi khi kết hôn không có tình cảm gì, nhiều năm sống ly thân như vậy, cũng coi như yên ổn, dù sao họ cũng chỉ có một đứa con gái là tôi, sẽ không có bất kỳ biến số nào. Nhưng cô xuất hiện." Ngu Khanh Từ cúi đầu, tóc rơi trên cổ Ôn Nghiên Sanh, mùi nước hoa thanh nhã còn lẫn chút mùi ngải cứu nhàn nhạt.

Ngọt ngào xen lẫn chút đắng chát, giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người.

"Đòn bẩy tài chính năm mươi tỷ mà cô cũng dám làm, có dã tâm lớn như vậy, vào Bác Tín chắc không chỉ để chịu khuất phục dưới trướng người khác chứ?" Ngu Khanh Từ nghịch chiếc cúc áo ngọc lục bảo trên cổ áo Ôn Nghiên Sanh, khẽ vặn, cởi chiếc áo sơ mi vốn đoan trang, nghiêm túc ra: “Cô nói xem nếu tôi nói với ba tôi những điều này, ông ấy sẽ làm gì?"

Lời nói của Ngu Khanh Từ cực kỳ mang tính uy hϊếp, lại như có ý riêng.

Mí mắt Ôn Nghiên Sanh run lên, đôi mắt vốn bình tĩnh, lạnh nhạt cuối cùng cũng gợn lên chút sóng. Cô cúi đầu nhìn Ngu Khanh Từ đang đứng trước mặt, trong đáy mắt thoáng hiện lên sự thăm dò và xem xét.

Cô nắm lấy cổ tay Ngu Khanh Từ, dùng chút sức lực, ngăn Ngu Khanh Từ cởi chiếc cúc áo thứ hai.

Sự hoảng hốt và giải thích như dự đoán không đến, cô nói: "Ngu tiểu thư, cô nên hiểu rõ hơn về cha mình."

Ngu Khanh Từ im lặng một lát, tiếng cười khẽ tràn ra từ khóe môi, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn: "Cô đây là đang nhắc nhở tôi, ba tôi sớm đã biết tất cả những điều này?"

Thật thú vị.

"Cô vừa hỏi tôi có phải không muốn gặp cô không..." Ngu Khanh Từ liếc nhìn cô, đôi mắt cười cong cong, ánh mắt lưu chuyển, tỏ ra vô cùng thân thiết.

Cô từ từ ghé sát tai Ôn Nghiên Sanh, nói từng chữ một: "Đúng vậy, tôi hận không thể cô biến mất ngay lập tức."

Ánh mắt Ôn Nghiên Sanh cụp xuống, hơi nheo lại.

Còn chưa kịp mở miệng, Ngu Khanh Từ đã nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Nhưng, đó là trước khi tôi biết cô chính là "Ôn Nghiên Sanh"."

Cô giơ tay lên, từ từ giật ly rượu trong tay Ôn Nghiên Sanh, đón lấy ánh mắt của Ôn Nghiên Sanh, ngẩng cổ lên, nhấp một ngụm rượu từ vết son mờ trên miệng ly.

Ôn Nghiên Sanh dường như biết cô định nói gì, giật ly rượu khỏi tay Ngu Khanh Từ, trầm giọng nói: "Ngu tiểu thư, cô say rồi."

"Tôi không say." Ngu Khanh Từ hơi nghiêng đầu, động tác có vẻ rất tùy ý, nhưng môi lại vừa vặn dán vào vị trí cách tai ba tấc, hơi nóng trong lời nói mang theo chút dụ hoặc mơ hồ.

"Rất công bằng, cô và ba tôi có chuyện giấu tôi, vậy tôi cũng phải làm gì đó, khiến hai người không thể hiểu rõ. Đương nhiên, nếu Ôn tiểu thư bằng lòng, chúng ta có thể hợp tác làm gì đó, giấu giếm một mình ba tôi, cô thấy thế nào?"

Vừa nói xong, cổ họng lại đột nhiên ho dữ dội, khóe mắt Ngu Khanh Từ bắt đầu ứa ra nước mắt.