Không Phận Sự Miễn Vào

Chương 2

Người kia thực sự quá trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến phát sáng trong bóng tối, những đốt ngón tay đang gõ nhẹ lên bàn theo nhịp điệu trắng nõn như ngọc. Lộ Nhan Thanh cho rằng việc mình quá chú ý đến cô ấy là do sự thân thiết mà người đồng hương mang lại.

Lộ Nhan Thanh cụp mắt, tập trung vào ly rượu trong tay, nghe ca sĩ hát nhạc buồn trên sân khấu lâu khiến cô có chút nhàm chán, ánh mắt thỉnh thoảng lại không khống chế được mà rơi vào góc dưới bên trái sân khấu.

Con số trong lòng đếm đến bốn, trong đầu Lộ Nhan Thanh hiện lên bốn chữ:

Cừu vào hang sói.

Nhìn thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh khác, với mái tóc xoăn gợn sóng, tiếc nuối rời khỏi bàn của cô ấy, người thường ngày không hay lo chuyện bao đồng đã không thể ngồi yên. Uống cạn ly rượu thứ hai, cô xách túi, bước đi nhẹ nhàng về phía trước.

Mặt bàn bị gõ nhẹ, sau đó là giọng nói trong trẻo như nước suối, thấm vào lòng người.

"Nhóc con, trẻ vị thành niên cấm vào."

Đôi tai lập tức bị chinh phục, Phó Tư ngẩng đầu lên, bắt gặp Lộ Nhan Thanh đang đứng nghiêm túc.

Xinh đẹp quá.

Đây là phản ứng đầu tiên của Phó Tư.

Khuôn mặt rất thanh tú, giữa lông mày lại toát lên một khí chất anh dũng, mang theo sự chân thành và thuần khiết đặc trưng của thiếu niên. Trong mắt nhóc con ánh lên vẻ kinh diễm và tán thưởng không che giấu, Lộ Nhan Thanh thoáng ngây người.

Trong lòng thầm tán thưởng, Phó Tư nhìn người chị xinh đẹp trước mặt, trông như đang đến bắt đứa trẻ hư về nhà, mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút tinh nghịch.

"Chị ơi, em là ca sĩ hát ở đây."

Cười lên trông càng trẻ con hơn, mềm mại, chiếc răng nanh nhỏ lộ ra trông rất đáng yêu. Khiến người ta, rất muốn xoa đầu cô ấy.

Lộ Nhan Thanh bị ý nghĩ này của mình làm cho giật mình, nhất thời quên mất phải đáp lại.

Người đang ngẩng đầu nhìn cô đột nhiên đứng dậy, cao hơn Lộ Nhan Thanh đang đi giày cao gót khoảng hai phân, vạt áo sơ mi chỉ sơ vin một bên, cổ áo cài ngay ngắn, dáng vẻ cao ráo, xinh đẹp.

"Nghe thử không?" Phó Tư xách túi đàn ghi-ta, ung dung bước lên sân khấu, trao đổi đơn giản vài câu, thay thế ca sĩ chính.

Ánh đèn sân khấu tập trung vào giữa, trong tiếng huýt sáo và reo hò, Lộ Nhan Thanh chứng kiến sự thay đổi khí thế của Phó Tư. Nếu nói vừa rồi là một chú cừu non nhã nhặn, thư sinh, thì bây giờ là một con sói đang chờ thời cơ, trong mắt ánh lên sự quyết tâm.