Bản Tọa Thấy Nàng Ta Thật Kinh Tởm

Chương 7

Phập ——

Không có chút may mắn nào, chỉ trong nháy mắt, cả người liền nổ tung thành từng mảnh pháo hoa, dính vào bụi đất.

Giang Tập Dược giẫm lên đá tảng đang lung lay sắp đổ lao tới, nàng nắm chặt miếng ngọc bội vừa giật được từ thắt lưng Triển Kha, giấu nhuyễn kiếm vào trong ô.

Triển Kha nhìn thấy cái chết thê thảm của tên đệ tử, trong lòng không khỏi lạnh lẽo, lại chuyển ánh mắt về phía mặt nàng: “… Giang Tập Dược.”

Nữ nhân áo đỏ chống ô hoa thêu màu trắng, giọng nói uyển chuyển: “Khi nào lại khách sáo như vậy rồi? A Kha.”

Giang Tập Dược khẽ cười, nụ cười này càng thêm diễm lệ, mặt tựa hoa đào.

Nàng nhìn Triển Kha không chớp mắt, giống như đang hoài niệm cố nhân đã lâu không gặp.

Mà rõ ràng nhát kiếm vừa rồi nàng đã đâm xuyên qua vai ả ta.

Triển Kha hiểu rõ, càng là dáng vẻ yêu kiều hòa nhã, nữ nhân trước mắt này càng nguy hiểm, giống như một con rắn độc cực kỳ xinh đẹp, gϊếŧ người chỉ trong chớp mắt.

Giang Tập Dược khẽ xoay ô, nhẹ giọng nói: “Ngươi tính chắc bổn tọa sẽ tới, cố ý đeo miếng ngọc bội này trên người.”

Nàng giơ cổ tay lên, miếng ngọc bội hình cá chép đỏ rực treo lơ lửng dưới lòng bàn tay: “Dù sao cũng là đồ bổn tọa tặng ngươi, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng sẽ đích thân lấy về. Ngươi tính không sai.”

“Nhưng thứ ta muốn không chỉ có cái này.”

Ánh mắt nữ nhân lưu luyến, dịu dàng rơi trên người ả ta: “A Kha, ta chỉ muốn hỏi cho rõ. Trước kia ngươi không như vậy, bây giờ lại cùng bọn chúng cấu kết với nhau, có phải là có nỗi khổ khó nói?”

“Phải không?”

Áp lực nặng nề ập tới, toát ra hàn ý khiến người ta sợ hãi.

Triển Kha gắng gượng chống đỡ để không quỳ xuống trước mặt nàng, sắc mặt ả ta không đổi, nhưng trong lòng lại thầm mắng, đúng là một kẻ điên.

Nhưng ả ta không cho rằng đây là một tử cục hoàn toàn. Dù sao vẫn còn “con át chủ bài” ở đó.

Giang Tập Dược đang định tiến lên, đột nhiên cảm thấy cổ chân nặng trĩu.

“Có… người… không…”

Giang Tập Dược cũng nghe thấy tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất, lòng cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn lại. Một bàn tay đầy vết máu nắm lấy cổ chân nàng.

Đó là một thiếu nữ, vừa bò ra từ Động Lao, dáng người rất gầy, mặc váy trắng rách nát, gần như không mảnh vải che thân. Trên lưng nàng lộ ra xương cốt bị xiềng xích xuyên qua, vết thương đã viêm nhiễm lở loét.

Chân nàng dường như đã gãy, mềm nhũn kéo lê trên mặt đất, chỉ có thể dùng tay bò đi. Thiếu nữ hơi ngẩng đầu, đôi môi khô khốc mấp máy một lúc, khẽ khẩn cầu: “Gϊếŧ… ta…”

“Gϊếŧ… ta… cầu xin… ngươi, cầu xin ngươi…”

Dường như mỗi một chữ đều mang theo nỗi đau đớn khó tả.

Cái gì? Giang Tập Dược không rảnh để ý đến người không phận sự, hất tay áo hất văng người kia ra.

Thanh huyết kiếm trong tay nàng đã tuốt ra khỏi vỏ, rung lên leng keng, mang theo uy áp mười phần, chỉ thẳng vào mặt các chủ Lãm Nguyệt Các.

Mà ngay lúc này, Triển Kha lại làm ra một hành động khiến người ta không ngờ tới.

Ả ta kéo thiếu nữ trên mặt đất lên, chắn trước người, không tránh không né, trực tiếp đón nhận một kiếm của Giang Tập Dược!

Giang Tập Dược vốn còn giữ lại mấy phần lực, không trực tiếp nhắm vào yếu huyệt của Triển Kha.

Nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện một nữ tử xa lạ, Giang Tập Dược không nhận ra ả ta, chỉ cảm thấy kỳ quái, do đó không còn kiêng dè gì nữa.