Giang Tập Dược nhìn nữ nhân trước mặt ở cự ly gần, thoáng chốc thất thần, thế nhưng bên má bỗng thoáng qua một đợt sóng nhiệt.
Nàng lùi lại mấy bước, chỉ nghe thấy một tiếng vang chói tai.
Thanh trọng kiếm màu đỏ sẫm, cạnh cùn, vẫn còn tóe ra vài tia lửa, suýt chút nữa đã bẻ gãy được thanh nhuyễn kiếm của nàng.
Nhìn theo, đó là một nữ nhân mặc đạo bào chỉnh tề, mày mắt đoan chính, dung mạo không thiên vị, chỉ là lúc này mặt mày nghiêm nghị, đưa tay đè lên thanh nhuyễn kiếm của Giang Tập Dược, nói: “Triển Kha, ngươi bị thương rồi, mau lui ra.”
Giang Tập Dược nhận ra ả, ả ta là tông chủ Hạo Nhiên Tông, Tạ Minh Đình. Cái gọi là nhân sĩ chính đạo trong tu tiên giới, cả đời quang minh lỗi lạc, thích nhất là hàng yêu trừ ma, đối với hạng người như nàng – tự nhiên là hận không thể lập tức gϊếŧ chết tế trời.
Giang Tập Dược khẽ nhíu mày.
Nàng nhìn ả ta che chắn cho Triển Kha đang bị thương ở phía sau.
Sau đó thanh trọng kiếm kia mang theo khí thế bổ trời chém về phía mình.
Lửa cháy hừng hực trên lưỡi kiếm, làm bỏng cả mu bàn tay nàng, từng cử động mạnh mẽ như vũ bão.
Tạ Minh Đình khí thế lẫm liệt, khiến cho những nhân vật có máu mặt của mấy tông môn còn lại nhất thời sĩ khí dâng cao. Đệ tử tinh nhuệ của Thần Cơ Các, Thanh Hư Phái, Lãm Nguyệt Các cùng nhau xông lên, thề phải khiến cho ma đầu gây họa cho chúng sinh này có đến mà không có về!
Giang Tập Dược lơ lửng giữa không trung, mũi chân giẫm lêи đỉиɦ ô, không rảnh tay đối phó với binh khí từ bốn phương tám hướng, nàng dứt khoát chắp tay sau lưng, hai mắt khẽ khép lại.
Đầu ngón tay lật giở như hoa sen.
Từng thanh xương ô bằng thép tựa như ám khí bắn ra, khiến người ta khó lòng phòng bị, xen lẫn tu vi cực kỳ thâm hậu, nhất thời xung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết liên hồi, máu tươi phun ra, lại nhuộm đỏ cả mặt ô.
Chỉ trong chớp mắt, đệ tử xông lên phía trước đã chết hơn phân nửa, ngay cả trận pháp trấn áp từ trên trời xuống cũng vỡ tan một phần nhỏ.
Đến lúc này, đã không còn ai dám tiến lên.
Chưởng môn Thanh Hư Phái run rẩy, trong lúc nguy cấp vội vàng đỡ lấy Triển các chủ bên cạnh: “Cứ thế này e rằng không bắt được ả. Chúng ta có nên…?”
Triển Kha nhíu mày, quay đầu thấp giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, mau thả đứa bé kia ra.”
Chưởng môn Thanh Hư Phái vuốt râu, hai mắt nhất thời sáng lên, lập tức gọi tới một nam hài: “Còn không mau dẫn Triển các chủ đến Động Lao!”
Tên đệ tử chứng kiến cảnh tượng máu tanh trước mắt, thấy Triển các chủ gật đầu, chạy nhanh như một cơn gió.
Chỉ là chưa chạy được mấy bước, hắn nghe thấy sau lưng một tiếng động long trời lở đất, bụi đất cùng trỗi dậy, gần như muốn đẩy hắn chạy về phía trước. Chắc là ma đầu kia lại phát uy rồi!
Hai người bọn họ đến Động Lao của Thanh Hư Phái, nơi này đã vỡ nát một nửa.
Bình thường nơi này dùng để giam giữ đệ tử phạm tội nặng, hoặc cầm tù những kẻ hung ác.
Núi non sụp đổ, còn lại được gì?
Bụi đất rơi xuống ào ào, gần như long trời lở đất.
“Có… người… không…”
Thanh âm khô khốc đã lâu giống như một cái giếng cạn, chỉ có thể nghe ra là một nữ tử qua vài âm điệu mơ hồ.
Trong bụi đất, từ từ vang lên tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất.
Tên đệ tử còn chưa kịp nhìn kỹ, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh, hắn trừng to mắt quay đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ của Giang Tập Dược, còn có cả thanh kiếm đỏ rực đang phẫn nộ.
P/s: Mem dịch non tay nên xưng hô khá loạn, mong mọi người hoan hỉ có gì bỏ qua.