Bàn Về Cách Thức Tra Tấn Tinh Thần

Chương 9: Linh hồn vỡ tan và tinh thần vỡ vụn thân thể nơi đây mà như rời rạc!

Linh hồn vỡ tan và tinh thần vỡ vụn thân thể nơi đây mà như rời rạc!

Mọi sự góp nhặt trong mỗi hành động đều đang thể hiện nội tâm đang dần bị bào mòn, cái giá cho hành động sai lầm đều phải đánh đổi bằng tinh thần và linh hồn mục rữa.



Dọc đường trở về Bảo An bị chìm đắm trong sự hỗn tạp của trầm cảm anh không biết phải làm như thế nào tất cả sự vỡ vụn đổ ập trong tâm trí anh càng lúc càng lớn và lan dài mãi không dừng lại.

Anh biết bản thân anh là người nặng nề cả thể xác lẫn về tâm hồn nhưng một lúc nào đó anh cũng cần được tôn trọng, cần được bao dung nhưng mọi thứ vỡ ập đến khiến anh không thể thở được…

Tim anh đập nhanh quá giống như sắp thoát khỏi lòng ngực, nó thoát ra và giãy giụa trong thê lương đầy tuyệt vọng.

Bảo An bấu chặt l*иg ngực anh bóp nó như muốn moi trái tim ra, bằng mọi cách anh bấu chặt đến khi nó vỡ toác.

Gió thổi khiến lọn tóc anh bay tán loạn, từng cơn gió nhẹ lay từng tép tóc bay bay, chúng rả rích lung loay trong làn gió kéo từng tiếng bi thương khẽ rên thủ thỉ mà nát lòng.

Bảo An thở mạnh thở mạnh điên cuồng, anh muốn hít lấy bầu không căng tràn trong vụn vỡ rồi lại muốn ngừng thở để không phải ôm lấy những đau thương dàn trải ấy đến cuối đời.

Anh muốn ôm hết đau khổ cùng lao xuống vực thẳm rồi đánh mắt lần cuối ngắm nhìn thế gian đang gieo xuống bì ai cho anh.

Bản thân anh tồi tệ, thế giới này lại tàn nhẫn không cho anh cơ hội sửa sai, họ không đón nhận một kẻ ấp ủ những đau thương khủng khϊếp, họ không muốn giữ một kẻ mang biết bao tối tăm mù mịt vây hãm thế giới trong trẻo này!

Họ muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ uất nghẹn đến kiệt sức.

Họ muốn nhìn anh kìm hãm trong nỗi đau khốn khổ vùng vẫy mãi không thoát được sự đơn độc kéo dài.

Họ cho anh chút ngọt ngào lại muốn lấy đi cả thế giới nhẹ nhàng của anh, giống như từng cơn gió khẽ ru những đau thương rồi cho anh một cơn lốc gieo rắc thống khổ sau đó đánh ập anh bằng sấm sét liên hoàng.

Đau quá sự dày vò này thật kinh khủng…

Nhưng đó là điều mà anh đáng phải nhận lấy gì cuộc đời này chưa bao giờ nhân nhượng với anh.

Thật cảm ơn khi anh vẫn còn có thể đến bên cạnh hắn nhưng thật tiếc thay trái tim này không đủ dũng cảm để nhận lấy bi thương đánh sập thêm một lần nữa.

Thật muốn nhưng cũng thật không muốn.

Dũng khí ấy không còn vẫy gọi anh nữa.

Hãy để anh được khép mi chìm vào giấc ngủ.

Hãy để anh bình ổn dù anh chưa một lần bình thản đối diện với thế giới này.



Gia Huy nắm tay thành nắm đấm nhìn cửa phòng Bảo An khép kín hắn vừa xót vừa thấy hả hê ghê gớm nhưng chẳng hiểu sao vẫn muốn nhìn thấy anh. Chắc là do bản năng của kẻ chiến thắng muốn nhìn thấy bộ mặt hèn mọn của kẻ thua cuộc chăng?

Hắn ngả người xuống sofa móc ra điếu thuốc rồi châm lửa, căn phòng tối đen mấy chốc lóe sáng ánh lửa phập phồng trong màn đêm.

Gia Huy gác chân lên bàn thông dong phì phà khói thuốc, đồng hồ tít tắc trôi một giây rồi hai giây trải qua như thế hắn ngồi đó hơn hai giờ đồng hồ cánh cửa chưa hề hé mở. Đứng lên, bước vài bước đã đến cửa phòng anh, do dự một chút không thể nào gõ cửa, hắn đang đợi điều gì đây? Hắn cũng không biết hắn đang đợi gì nữa nhưng lúc này hắn có hơi hoảng rồi, gõ cửa hai cái không nghe đáp lại, hắn gõ thêm hai lần nữa vẫn không ai trả lời, hoảng loạn hắn gõ thêm mấy cái nữa lần này gõ rất to giống như đấm vào cửa.

“An trả lời tôi.”

Vẫn không có động tĩnh.

“An anh làm sao thế?”

Trong phòng vẫn như cũ im lặng.

“Má! Anh chết rồi sao lên tiếng mau.”

Gia Huy đạp cửa hắn hì hục bước nhanh vào trong, bần thần hắn nhìn thấy anh ngã gục trên bàn làm việc tay trái còn vương chút máu khô lại.

Anh cắt cổ tay sao?

Hắn vội đỡ anh kéo lấy thân xác lạnh toát của anh, may quá vẫn còn thở hắn không biết anh lấy đâu ra can đảm mà rạch tay nhiều nhát đến vậy cũng may động mạch chưa bị cắt đứt. Nhìn con dao cùn trước mắt hắn cầm lên thử cứa vào tay, mẹ nó rõ ràng không bén mà anh rạch được sâu đến thế hắn thử rạch một cái mà chỉ chốc chút da.

“Anh bị điên sao, điên rồi sao? Anh làm gì thế hả sao lại rạch tay anh muốn chết lắm sao tôi đã có phép anh chết chưa? Sao anh cứ phải…” bỏ rơi tôi thế? Hắn nhỏ giọng hầu như không bật nổi bốn âm cuối.

Vật vã chẳng biết qua bao lâu cuối cùng cũng mang anh được anh tới viện, nhìn bóng dáng trắng không ngừng ra vào phòng bệnh hắn lạnh toát sống lưng.

Mình sai rồi sao?

Gia Huy tự hỏi thầm trong lòng hắn không rõ vì sao anh lại làm như vậy, nhưng hắn biết hành động đó hình như đã chạm giới hạn của anh, khiến anh thu hẹp lòng tin đối với hắn và có lẽ anh sẽ không bao giờ chịu mở lòng nữa.

Giống như sáu năm trước anh đột ngột biến mất rồi bỏ rơi hắn.

Qua khoảng ba mươi phút sau bác sĩ cuối cùng cũng thở phào bước ra, ông đượm buồn nhìn chàng trai đang cúi đầu gục trên băng ghế.

“Cậu là Gia Huy đúng không?”

Hắn ngước mặt lên gật đầu với ông.

“Bệnh nhân luôn gọi tên cậu, vừa khóc vừa gọi tên cậu tôi nói cậu ở bên ngoài cậu ấy lại khóc rồi bảo không muốn gặp cậu nhưng rồi lại nói rất nhớ cậu, nhớ cậu nhưng cũng ghét cậu!”

Nghe bác sĩ nói hắn cười trừ rồi đứng lên.

“Tôi có thể vào không?”

Bác sĩ lại nói.

“Một lát nữa đi cậu ấy vừa uống thuốc xong ngủ một lúc rồi, vết thương không nghiêm trọng may là con dao không gỉ sét cũng không bị nhiễm trùng!”

“Cảm ơn bác sĩ… nhưng…”

Thở dài ông tựa lưng vào cửa giọng trầm hơn một chút trách cứ.

“Cậu không biết cậu ấy mắc trầm cảm sao? Tôi nghĩ cậu phải biết chứ trông hai người có vẻ rất thân, không lẽ cậu không nhìn ra sự bất thường trong sinh hoạt của cậu ấy à?”

Gia Huy ngớ người ra một lúc lâu mới tiếp thu được.

“Trầm cảm ư? Thật như thế? Bác sĩ đùa tôi à anh ta sao có thể trầm cảm được anh ta rõ ràng vẫn bình thường mà…”

Vị bác sĩ thở dài.

“Bình thường ư? Hoặc có thể nói đây là cơ chế sinh tồn của những bệnh nhân trầm cảm, bây giờ cậu chưa hình dung được nhưng tôi vẫn sẽ cố nói sơ cho cậu hiểu. Đầu tiên trầm cảm thuộc dạng rối loạn tâm thần khi người bệnh rơi vào trạng thái trầm cảm họ sẽ cô lập chính mình khỏi xã hội và mất hứng thú với sở thích hay các hoạt động xã hội, mất ngủ hoặc ngủ quá nhiều, suy nhược cơ thể nếu rơi vào giai đoạn nặng nguy hiểm hơn sẽ tự sát!”

Gia Huy ngớ người ra hắn lắc đầu liên tục phủ định.

“Ông đừng nói nhăng nói cuội sao anh ta bị trầm cảm được anh ta bỏ rơi tôi anh ta sống nhởn nhơ như thế mặc tôi khó nhọc biết bao! Anh ta hả hê như vậy sao anh ta trầm cảm được các người lừa tôi, các người vẫn luôn bao biện cho anh ta, là anh ta bỏ rơi tôi mà… người trầm cảm mới là tôi chứ anh ta sống tốt thế mà… tốt thế cơ mà?”

“Tôi không biết bản thân cậu và bệnh nhân có khúc mắc nào nhưng mong cậu hiểu rõ trái tim của người bệnh trầm cảm đã nứt rồi nếu cậu bóp chặt thì sẽ vỡ nát lúc đó nếu cậu muốn nhặt mảnh vụn e là không kịp rồi!” Dứt câu ông liền quay lưng bỏ mặc Gia Huy đang gục trên thành ghế.