Bàn Về Cách Thức Tra Tấn Tinh Thần

Chương 8: Tôi muốn biến mất khỏi mắt họ, muốn biến mất!

Tôi muốn biến mất khỏi mắt họ, muốn biến mất!

Sẽ chẳng thể thở được khi họ luôn nói cười xung quanh tôi tôi không muốn ở cạnh họ, tôi muốn biến mất biến mất khỏi tầm mắt của họ!



Bảo An vỗ mặt hai cái để lấy lại tỉnh táo anh mạnh mẽ mở toang cánh cửa ra mỉm cười nhìn Gia Huy.

“Sao thế có chuyện gì sao?”

Gia Huy không vui nhìn anh, ánh mắt hắn híp lại.

“Phải có chuyện mới gọi được anh sao tôi chỉ muốn nói bữa sáng đã sẵn sàng!”

Bảo An hơi ngạc nhiên anh nheo mắt nhìn kỹ gương mặt Gia Huy, một thoáng ấy anh cứ ngỡ đã quay trở lại sáu năm về trước cái ngày mà hắn hớn hở nấu bữa tối cho anh cũng là ngày hai người bọn họ trở nên xa cách không còn tình cảm như trước.

Nghĩ đến đây nụ cười cố gượng khi nãy bỗng tắt đi Bảo An đau khổ tự trách hàng tá suy nghĩ tăm tối bỗng hiện trước mắt anh.

“Tiếc thật…” Bảo An không tự chủ thốt ánh mắt trở nên rời rạc.

Tiếc sao? Gia Huy ngỡ ngàng khi nghe anh thốt ra tiếc nuối hắn không hiểu chỉ một bữa cơm có khiến anh tiếc nuối đến vậy?

Phải chăng trong lòng anh cũng giống như hắn nhớ về khoảng thời gian tồi tệ khi trước hay không?



Gia Huy nắm tay Bảo An hắn kéo anh đi lên con motor mà hắn vừa mới tậu. Với kiểu người thích mạo hiểm như hắn chưa bao giờ hắn kiếm soát được số suy nghĩ táo bạo vẫn còn rối ren trong tâm trí hắn!

Hắn lao nhanh với sự kiêu hãnh và ý chí vật cháy đưa anh len lỏi qua từng con phố nhỏ, bàn tay gầy gò của anh ôm chặt hắn cùng mớ kí ức xưa ấy ùa về khoảnh khắc tay trong tay ngọt ngào và nồng cháy, tình yêu tha thiết không gì sánh bằng…

Nồng nhiệt ấy, ngọt lịm ấy như chiếm trọn trái tim của một kẻ lạc lối.

Bảo An ôm thật chặt có chút vui có chút vỡ oà, vui vì được gần hắn, vỡ oà vì ân hận.

Bọn họ lao với tốc độ 80km/h rồi dừng chân tại một Zen Billiards, trước ánh mắt ngờ nghệch của anh Gia Huy nắm tay anh bước vào trong, hắn lấy một cặp cơ cùng hai bao tay dẫn anh đến dải bàn cuối cùng.

Bảo An không biết chơi bida, anh không am hiểu luật chơi lẫn về cách thức chơi bộ môn này. Nhìn quanh bốn phía ai nấy đều nói chuyện cuồng say bọn họ rôm rả cười đùa khác với nét mặt trầm lặng ơ thờ của anh.

Nín chặt môi Bảo An nhìn chàng trai phía bên trái dải bàn cuối đang khổ sở thọt bi với kiểu cách chán ngấy rồi quay sang nhìn Gia Huy đang đưa cơ về phía mình.

Ghét bỏ hiện lên trong mắt anh, Bảo An xua tay.

“Tôi không biết đánh bida!”

Gia Huy kiên định đưa ann thêm một lần nữa.

“Cứ đánh thôi, không biết thì tôi chỉ anh!”

Bảo An không muốn ở trước mặt hắn với điệu bộ lúng túng học cách cầm cơ anh có cảm giác sẽ làm trò cười nếu mình cầm cây cơ ấy, nếu phải khó xử như vậy thì anh thà ngồi tại đây vài giờ đồng hồ còn hơn phải đau đầu vì một đống thể lệ lằng nhằng.

“Tôi không chơi, ngài cứ chơi đi!”

“Được thôi vậy anh cứ ngồi đó đi tôi không ép!”

Nhìn hắn với điệu bộ ảm đạm đang đánh từng viên bi rơi vào lỗ khoảnh khắc này anh thấy mình rất quá đáng. Vì vô cùng áy náy nên anh đã lên mạng xem quy trình và cách thức đánh bi dành cho người mới bắt đầu, sau khi tham khảo qua ba web anh quyết định đứng lên cùng hắn chơi.

Bảo An lấy đủ dũng khí hỏi hắn.

“Ngài chơi một mình có chán không?”

Gia Huy lãnh đạm đáp lời anh.

“Không chán, tôi cũng thường đánh bida một mình, ngược lại anh ngồi một mình có thấy chán không?”

Bảo An lắc đầu.

Khoảng mười phút sau một cặp nam nữ vui vẻ đi đến bọn họ chào hỏi nhau vô cùng thân thiết.

“Quên không nói với anh đây là bạn tôi họ bằng tuổi tôi hiện đang làm việc cùng công ty!”

“Chào anh tôi là Ái Lan.”

“Tôi là Duy Thanh.”

Bảo An giống như bị nghẹn mà không thể thốt thành lời anh khẽ cười rồi gật đầu xem như chào hỏi sao đó yên lặng ngồi xuống mở điện thoại lên lướt xem mạng xã hội.

Trong đầu anh vô vàn suy nghĩ chán nản và hụt hẫng, rõ ràng hai người bọn họ đi cùng nhau nhưng vì sao hắn lại dẫn theo bạn tới? Vốn anh đã định cùng hắn chơi một ván ấy vậy Gia Huy đã không nhịn được sự nhàm chán mà gọi bạn tới, bọn họ đánh bi cùng nhau vô cùng vui vẻ giống như anh không hề hiện diện trong bầu không khí này.

Anh rất muốn rất muốn biến mất khỏi tầm mắt của họ, rất muốn ngay lúc này triệt để tan thành mây khói không làm gián đoạn bọn họ.

Thừa thãi, anh là một sự hiện thừa thãi trong mắt họ, anh không nên ở đây không nên lãng vãng trong tầm ngắm của họ, anh muốn biến mất, biến mất khỏi đây…

Bảo An phát run, từng lớp tế bào sâu trong cơ thể không ngừng run rẩy…

Anh thở gấp, không đủ tỉnh táo anh lướt web thật nhanh lướt liên tục không dừng lại, mắt mờ ảo không nhìn rõ dù nội dung ra sao anh cũng không hề thấy anh chỉ lướt nó trong vô thức để phân tâm sự chú ý.

Đau quá tim đau quá!

Tê thật cả tay chân đều tê!

Bấu chặt lòng bàn tay anh ấn từng móng tay tay ghìm sâu vào, đau, đau, đau mới tỉnh táo…

Anh ghét họ, ghét họ!