Mấy lời này bị Phó Hồng Tuyết trốn trong không gian dùng lực tinh thần nghe thấy rõ ràng.
Ôi, biển người mênh mông, như vậy xem ra muốn tìm đứa em trai “Bánh Bao nhỏ” này thật sự rất khó rồi đây.
Nhưng cho dù có thế nào thì cũng không thể từ bỏ được.
Cô thầm ra quyết định nếu đã mượn dùng cơ thể của nguyên chủ Phó Hồng Tuyết để sống lại một kiếp, còn được hưởng nhiều tài phú đến như thế vậy nhất định phải tìm cho bằng được đứa em trai duy nhất của người ta và chăm sóc thật tốt.
Hồi trước Tào Trung này được chú Bành giới thiệu đến nhà họ Phó làm tài xế, có lẽ ông ta biết đôi chút về gốc gác của đối phương, thuận theo manh mối này nếu có thể tìm được Tào Trung thì chắc chắn có thể tìm được Bánh Bao nhỏ!
Cô đi bước nào tính bước đấy vậy, đợi sau khi hai người kia rời đi mới chui ra khỏi không gian.
Con tàu đã sắp rời đi, nghĩ đến những thứ mà Khúc Thư Lan vơ vét mang theo bên mình vẫn còn khoảng bốn, năm thùng nữa.
Nói không chừng thứ mà cô ta mang đi chính là nữ trang và tài sản riêng của bản thân, kiểu gì cũng sẽ chọn những thứ quý giá nhất để mang bên mình.
Không được, không thể bỏ qua tài sản của “bà chị dâu tốt” này được.
Phó Hồng Tuyết không lập tức xuống tàu ngay mà muốn lợi dụng mấy phút cuối cùng trước tàu rời bến để tranh thủ một phen.
Cô lấy một chiếc khẩu trang màu đen và một chiếc mũ lưỡi trai màu đen tìm được trong không gian để đeo vào.
Bây giờ như vậy, người bình thường sẽ không nhận ra được cô, cả người cũng dễ dàng ẩn nấp trong đêm đen hơn.
Phó Hồng Tuyết lặng lẽ đi vào khoang tàu dành cho người ở.
Lúc này, Khúc Thư Lan đã sắp xếp cho ba người giúp việc chăm sóc ba đứa con nhỏ của mình, cả đám đang ngủ ở bên trong.
Cô ta dẫn theo má Lý mà mình tin tưởng nhất, dự định đi ra ngoài xem sao còn giục một tiếng.
Chồng đã quay về rồi sau còn không mau lái tàu rời đi!
Còn nán lại đây chừng nào thì cô ta vẫn còn lo lắng sợ hãi chừng đó, chỉ sợ xảy ra sự cố nào đó mà không đi được.
…
“Phu nhân, tiên sinh vừa trở về từ bên thôn Dư Gia ở phía Bắc thành phố xong, cách xa như vậy cũng cần phải nghỉ ngơi, đợi xác nhận mọi việc trên thuyền xong mới xuất phát sau, cô đừng sốt ruột!”
“Trời ơi, anh ta đi một chuyến hết tận hơn bốn tiếng đồng hồ, tôi ở đây đợi sốt hết cả ruột, mồm cũng mọc mụn rồi đây này! Má Lý, bà nói xem, đang vội lên đường như vậy, làm sao có thể dễ dàng đào ra được kho báu ở vùng ngoại ô như vậy chứ?”
“… Vân Ba cũng thiệt tình, cũng không phải sau này không có cách về đây đào…”
Khúc Thư Lan không ngờ được thế cục sau này, lúc này chỉ cho rằng ngày sau còn có cơ hội sẽ lén lút quay trở lại sau, cho nên ngoài miệng vừa cằn nhằn không thôi, vừa đi ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết trốn trong góc tối tăm, trong lúc vô tình lại nghe được rõ ràng cuộc đối thoại này.