Xuyên Đến Thập Niên 60: Cô Chủ Tư Bản Cướp Hai Rương Vàng Của Anh Trai Cặn Bã

Chương 13: Đây chính là thứ quan trọng nhất

Cũng không biết anh ta đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể đổi được nhiều như vậy, nhưng nhà tư bản mà, kiểu gì chẳng có mạng lưới quan và đường riêng của mình.

Khoảng ba, bốn phút sau, toàn bộ thùng trong khoang tàu này đã rỗng tuếch hết!

Hơn nữa, Phó Hồng Tuyết còn tìm được một vài tảng đá, xi măng, gạch vỡ, rác thải công trình trong không gian bến cảng, lại cách không nhét hết vào mấy cái thùng cho đỡ trống.

Bây giờ, tài chính của nhà họ Phó, khoảng 130 thùng gỗ đựng vàng bạc châu báu đã nằm an toàn trên tầng sáu của tòa nhà chỉ huy.

Thật sự không có cách nào chia sẻ với người khác về một màn đặc sắc này… nguyên một tầng của tòa nhà sáu tầng được báu vật lấp kín, bừa bãi ngổn ngang, loạn vô cùng.

Trái một đống, phải một đống, vàng sáng rực, trang sức châu báu sáng lấp lánh, đồ gốm đồ cổ tinh tế đẹp mắt… cảnh tượng này thật sự rất hoành tráng.

Sau này đợi lúc nào nhàn rỗi sẽ từ từ dọn dẹp sau, có khả năng đây chính là công việc hạnh phúc nhất trên đời đấy!

Phó Hồng Tuyết thấy được thì thu tay, cô muốn nhanh chóng chuồn ra ngoài, bớt cho lại bị người chặn ở bên nhà kho này.

Nhưng nghĩ cái gì thì cái đó tới, khó tránh khỏi có hơi xui xẻo đôi chút!

Phó Vân Ba đích thân dẫn hai tay vệ sĩ đi về phía bên này.

Anh ta muốn qua bên này kiểm tra lại xem gia sản đã được cất kỹ hay chưa, có vấn đề gì hay không trước khi khởi hành.

Đây chính là thứ quan trọng nhất, là tiền vốn để anh ta an cư lập nghiệp.

Phó Hồng Tuyết nhanh chóng dùng suy nghĩ chui vào không gian để trốn, cơ thể lập tức biến mất khỏi nhà kho.

Ba người bước chân vào đây liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện ra có vấn đề gì hết.

Phó Vân Ba nghiêng đầu nói với một trong số mấy tay vệ sĩ – Kiều Hắc Hổ: “Hắc Hổ, cậu đi thông báo cho một con tàu khác, mười phút nữa bên Trương lão ngũ lập tức khởi hành.”

“Rõ.” Kiều Hắc Hổ nhận lệnh rời đi.

Còn một người khác, Phó Hồng Tuyết dựa vào trí nhớ của nguyên chủ cũng nhận ra đó là tùy tùng Triệu Giang thân tín nhất của Phó Vân Ba, giống kiểu “quân sư” của anh ta vậy.

“Ông chủ, sau khi tên tài xế A Trung kia đưa đứa trẻ đi xong đã không quay lại nữa sao?”

Phó Vân Ba vừa đi ra ngoài vừa thấp giọng nói: “Tào Trung đưa đứa trẻ đi đâu, tôi thậm chí còn không hỏi một câu nào, chắc chắn tên này sẽ không về đâu, cậu đừng lo nghĩ thêm nữa.”

“… Dù sao Thư Lan cũng nói nghe Tào Trung kể bên đó là một gia đình bần nông và trung nông có thành phần tốt, cũng mang theo không ít tiền cho đứa trẻ, còn chuyện khác thì chúng tôi không muốn biết, thế này đã coi như hết tình hết nghĩa rồi.”

“… Ngoài ra, A Trung là người được chú Bành giới thiệu ngày xưa, từ đầu đến cuối tôi chưa từng tin tưởng, vừa vặn không cần dẫn gã theo.”

Triệu Giang lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi, vậy chúng ta chỉ có nhiêu đây người thôi, tôi sẽ thông báo cho thủy thủ chuẩn bị lái thuyền đi ngay!”