Nhân Vật Phản Diện Rất Có Mị Lực Nhưng Bản Thân Hắn Lại Không Biết

Chương 11: Tình yêu vườn trường (11)

Bùi Sơ không nghĩ bọn họ tự dưng nửa đêm đυ.ng phải ma quỷ.

Nhìn là biết bị người ta đánh.

Ba người Thi Khải rầu rĩ ôm mặt, vừa nhăn nhó vừa nhe răng vì đau.

Nghe Bùi Sơ hỏi, cả bọn đều trông phẫn nộ không thôi.

Thi Khải tức giận chửi: “Còn không phải bọn khốn bên trường Tam Lập à? Không phải trước đây tụi nó từng đánh nhau với tụi mình sao? Lần đó bị tụi mình đánh bại, vậy mà tối qua không biết chúng tìm đâu ra một đám người đến chặn tụi em. Mẹ nó, nhìn là biết bọn lăn lộn ngoài xã hội.”

“Càng quá đáng hơn.” Phùng Mục tiếp lời: “Lũ chết tiệt đó có hơn chục người vây đánh ba đứa bọn em. Mẹ kiếp, thật quá bỉ ổi.”

Hứa Ngôn Đàm thì xoa mũi, gương mặt bầu bĩnh của cậu ta giờ đây một bên mắt thâm quầng, trông vừa thảm vừa tội. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám hèn nhát đó có gan thì chơi tay đôi với tụi này đi. Tao đảm bảo mỗi đứa tao một đấm là gục, chứ kéo bầy kéo đàn thì tính gì là bản lĩnh.”

Ba người vừa chửi vừa oán, giận dữ lại đầy ấm ức: “Đúng là thứ chó má, bọn đó ra tay tàn độc lắm. May mà tụi em nhanh chân chạy thoát, không thì chắc giờ anh phải đến bệnh viện thăm bọn em rồi.”

Bùi Sơ lắng nghe, vừa nghe thấy cái tên Tam Lập thì đã đoán ra nguyên nhân.

Trường Tam Lập và Bác Dụ nằm trong cùng khu vực, nhưng một bên là trường công hạng ba, một bên là trường tư thục cao cấp. Hai trường không chỉ chênh lệch về đẳng cấp mà còn về thành tích học tập, luôn đối đầu và không ưa nhau.

Học sinh Bác Dụ khinh thường học sinh Tam Lập là lũ bò lăn trong đống rác, còn học sinh Tam Lập thì ghét cay ghét đắng lũ cậu ấm cô chiêu mắt chó nhìn người ở Bác Dụ. Vì thế, mâu thuẫn giữa hai trường thường xuyên xảy ra.

Đặc biệt là giữa những học sinh cá biệt và trùm trường của hai bên, cứ gặp mặt là xung đột, đánh nhau vô số lần. Không lâu trước đây, Mạc Huyên còn dẫn đầu đánh cho trùm trường bên Tam Lập một trận ra trò, không ngờ đối phương lập tức tìm người trả thù.

Thật ra, Bùi Sơ cảm thấy chuyện học sinh đánh nhau chẳng có gì lạ.

Tuổi trẻ mà, bồng bột, nhiệt huyết sục sôi. Nhìn không vừa mắt, có xung đột, đánh nhau một trận cũng chẳng sao. Dù thua hay bị đánh thì cũng phải tự chịu.

Nhưng đã không đánh lại còn đi gọi hội, lại còn gọi cả đám người ngoài xã hội đến, chuyện này đúng là quá đáng.

Chẳng khác nào chơi game mà dùng trang bị hỗ trợ hoặc hack game.

Không biết giữ tinh thần thượng võ gì cả.

Bùi Sơ cảm thấy đám người kia đang cố tình gây sự, nên hắn quyết định dạy cho bọn họ một bài học về cách làm người.

Vì vậy, hắn lười biếng nói: "Chiều nay tan học, mấy đứa chờ anh ở cổng trường."

Ba người đang chìm trong cơn giận dữ liền ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Anh Huyên định đi đâu vậy?"

"Đi đâu à?"

Bùi Sơ cười khẽ: "Đương nhiên là đi tính sổ với bọn chúng."

Lời nói của hắn tuy thong dong, nhưng không một ai cảm thấy hắn đang nói đùa.

Ba người nghe vậy thì ngẩn ra, chẳng hề tỏ ra hào hứng, ngược lại còn mang chút do dự.

Dù sao thì đối phương là dân xã hội, hôm qua bọn họ vừa tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của bọn chúng. Họ lo, cho dù là Bùi Sơ, chưa chắc đã có thể đối phó được.

Huống hồ, so với bọn họ, những kẻ kia rõ ràng càng muốn nhắm vào Bùi Sơ hơn. Mấy người sợ đối phương đã giăng sẵn bẫy, chờ Bùi Sơ tìm đến để trả thù.

Tất nhiên Bùi Sơ nhận ra sự lo lắng của bọn họ, cũng hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng mấy người này. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu bọn họ: "Sợ gì chứ, tin vào anh Huyên của mấy cậu đi."

Lòng bàn tay của thiếu niên ấm áp, nhẹ nhàng xoa lên đầu họ, động tác dịu dàng khiến người ta muốn dựa dẫm.

Cuối cùng, không ai trong bọn họ khuyên ngăn thêm điều gì, trái lại còn lâng lâng rời đi, dường như ngay cả cơn đau do vết thương cũng giảm bớt đi nhiều.

Bùi Sơ đứng yên tại chỗ một lúc, đợi đến khi họ đi khuất, hắn mới thong thả bước về lớp học của mình.