Nhân Vật Phản Diện Rất Có Mị Lực Nhưng Bản Thân Hắn Lại Không Biết

Chương 10: Tình yêu vườn trường (10)

Hắn vừa đi được vài bước thì đột nhiên cau mày.

Từ mũi có cảm giác ẩm ướt, một chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ xuống sàn. Bùi Sơ đưa tay sờ, phát hiện mình chảy máu mũi.

Nguyên chủ bị ung thư não. Theo cốt truyện, thời điểm này hắn đã bắt đầu xuất hiện các triệu chứng như đau đầu, sốt, mù đột ngột, chóng mặt, buồn ngủ quá mức, và chảy máu mũi. Nhưng hắn không để tâm, chỉ nghĩ đó là cảm mạo thông thường.

Mối quan hệ lạnh nhạt với Mạc gia cũng làm cho không ai nhận ra sự bất thường của hắn, cho đến khi bất ngờ nhập viện ở cuối truyện mới phát hiện ra căn bệnh nan y. Khi ấy, Mạc gia đã nhận lại Bạch Lâm.

Bùi Sơ ngẩng đầu, rút hai tờ khăn giấy trong bếp nhét vào mũi. Khi bước ra ngoài, người giúp việc nhìn thấy bộ dáng của hắn thì kinh hoảng. Nhưng Bùi Sơ chỉ phất tay, bảo họ mang thuốc hạ sốt và thuốc cầm máu đến.

Thực tế, Bùi Sơ không định quan tâm nhiều đến tình trạng cơ thể này. Dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ rời đi, không cần phải ở lại lâu trong thế giới này.

Sau khi uống thuốc, Bùi Sơ trở về phòng, tắm rửa qua loa rồi nằm lên giường, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

***

Bạch Lâm trở về nhà, đẩy cửa vào liền thấy bố mẹ mình vẫn đang chơi bài.

Trong căn hộ cho thuê chật chội, bốn, năm người lớn chen chúc ở phòng khách, tiếng bàn tay đập quân bài "bốp bốp" hòa cùng vài tiếng hô to thô lỗ.

Ánh đèn vàng cũ kỹ không đủ sáng, khiến căn phòng càng thêm ngột ngạt, âm u. Mùi thuốc lá hòa với mùi mồ hôi khiến người ta khó chịu đến quay cuồng.

Bạch Lâm khép cửa lại, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Con về rồi.”

Không ai đáp lại, vẫn chỉ có âm thanh của những quân bài va vào nhau.

Bạch Lâm đã quen với điều này.

Cậu bước vào nhà, việc đầu tiên là mở cửa sổ.

Gió từ bên ngoài ùa vào, cuốn đi bầu không khí ngột ngạt, mang lại chút mát mẻ.

Cõng cặp sách trên vai, Bạch Lâm đi vào phòng. Đặt cặp xuống, nhưng trên tay vẫn giữ chặt chiếc áo khoác.

Cậu nhìn chiếc áo đó. Chiếc áo được Bạch Lâm ôm về nhà từ trường, dự định giặt sạch rồi trả lại cho chủ nhân của nó.

Áo khoác trào lưu mới mẻ độc đáo và chất liệu cao cấp nhìn qua đã biết rất đắt tiền, hoàn toàn đối lập với căn phòng rẻ tiền và giản đơn này.

Bạch Lâm mím môi, từ trong phòng bước ra, đi đến bên máy giặt trên ban công nhỏ, ném chiếc áo khoác vào rồi vặn nút. Chiếc máy giặt cũ kỹ bắt đầu kêu ầm ầm.

Bạch Lâm không quay lại phòng ngay.

Ánh sáng từ phòng khách hắt ra đến cửa ban công, dừng lại ở đó, không thể chiếu sáng vùng tối nơi này. Chỉ có ánh trăng tròn treo trên trời cao là rải ánh sáng dịu nhẹ xuống, phủ một màn sáng mờ nhạt khắp mặt đất.

Bạch Lâm dựa vào lan can bên cạnh máy giặt, nghe tiếng cãi cọ ồn ào đánh bài trong phòng khách, nhưng trong đầu lại hiện lên ánh mắt mệt mỏi và bất đắc dĩ mà Mạc Huyên vô tình để lộ lúc chắn đường cậu chiều nay.

...Cùng với bóng nghiêng nghiêng của hắn khi tựa vào tường hút thuốc.

Ánh sáng trong con hẻm nhỏ không đủ rõ, chỉ có ánh nắng nghiêng nghiêng từ bức tường thấp chiếu xuống. Người đó đứng ở khúc cua, một nửa thân hình nằm trong ánh sáng, một nửa khuất trong bóng tối.

Khói thuốc vấn vít từ ngón tay hắn lặng lẽ bay lên, dần dần che khuất bóng dáng của hắn, mơ hồ lộ ra vài phần cô quạnh.

Trong thoáng chốc, Bạch Lâm thậm chí cảm thấy, người đó với cậu, với tất cả mọi người, không thuộc cùng một thế giới. Hắn chỉ đứng xa xôi ở rìa thế giới, như một người qua đường lặng lẽ quan sát nhân gian, hờ hững, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi mà không vướng bận.

Thật sự là một cảm giác kỳ lạ.

“Bạch Lâm!”

Tiếng gọi từ phòng khách cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Bạch Lâm ngẩng đầu, thấy mẹ mình đang sốt ruột gọi: “Mày đứng ngẩn ra đấy làm gì? Không thấy đông người ở đây à? Về nhà mà không biết đi làm chút đồ ăn khuya cho người lớn hả? Lớn thế rồi mà phép tắc tối thiểu cũng không biết?”

Bạch Lâm sững người, đứng dậy, ngoan ngoãn vào bếp làm đồ ăn đêm cho bố mẹ và những người bạn chơi bài của họ.

Những người bạn chơi bài khen ngợi không ngớt.

“Ôi trời, con trai nhà cô chú ngoan ghê.”

“Học giỏi, lại nghe lời. Nuôi dạy kiểu gì mà hay vậy?”

Bố mẹ Bạch vừa chơi bài vừa cười đắc ý.

“Nuôi dạy kiểu gì à? Là dạy dỗ nghiêm khắc đó.”

“Từ nhỏ đã dạy, không nghe lời, không làm việc thì đánh.”

“Dạy con bằng roi vọt mới dạy được con hiếu thảo, không phải vậy sao?”

---

Tài xế đưa Bùi Sơ đến trường.

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Bùi Sơ đã khá hơn nhiều.

Gió sớm mát lành, ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng chiếu lên người, da thịt cảm thấy hơi nóng lên, nhưng không hề gay gắt.

Bước qua cổng trường, Bùi Sơ đưa tay che miệng chuẩn bị ngáp một cái lười biếng, nhưng bất chợt thấy ba cái đầu heo mặt mũi bầm dập xuất hiện trước mặt.

Cơn ngáp dở dang buộc phải dừng lại.

Nhìn ba cái "đầu heo" trước mắt, hắn ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”

Ba người này không phải ai khác, chính là Thi Khải và hai người bạn đã chia tay hắn tối qua để đi chơi.

Mới không gặp một đêm thôi, làm sao lại thành ra thế này?