Thập Niên 80: Pháp Sư Phương Đông Bạo Phú

Chương 8

Lên máy bay, Nhan Thừa lại gây náo động thêm lần nữa. Những hành động và biểu cảm quá nổi bật của anh khiến tất cả mọi người đều phải chú ý, đến mức chẳng ai còn để ý đến những du học sinh khác. Điều này khiến không ít người thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, giữa đám đông, luôn cần một người thật nổi bật để người khác dễ dàng "ẩn mình" hơn.

Trên chuyến bay mà Nhan Thừa đang ngồi, hầu hết hành khách đều là du học sinh, trong đó còn có cả nhân viên của WJB. Đừng nghĩ rằng tất cả đều nổi bật, thực ra chỉ có một vài người là những thiên tài thực sự được đặc biệt quan tâm. Trong lĩnh vực khoa học, sự phát triển của công nghệ thường không nhờ vào nỗ lực của một tập thể, mà là nhờ vào phát minh của những cá nhân xuất chúng. Vì thế, nhà nước rất lo lắng khi gửi những thiên tài này ra nước ngoài.

Là một du học sinh ngành kinh doanh, Nhan Thừa không nhận được sự chú ý bằng các bạn học khối khoa học tự nhiên. Người được quan tâm nhất lại là một cô gái có vẻ ngoài bình thường. Cô ấy tên là Tất Thắng Nam, mới mười tám tuổi, nhưng không phải đi học thạc sĩ mà là nghiên cứu sinh tiến sĩ – một thiên tài thực sự, thậm chí còn là một thiên tài siêu cấp trong lĩnh vực khoa học công nghệ. Đương nhiên, ngôi trường cô ấy theo học cũng là trường đại học hàng đầu thế giới: Princeton.

Trên máy bay, Nhan Thừa vừa buồn vừa mệt nên thϊếp đi lúc nào không hay. Dù sao đây cũng là chuyến bay kéo dài hơn 14 tiếng. Băng qua nửa vòng trái đất, họ đến một cường quốc mà ai cũng công nhận là mạnh nhất thế giới trong thời điểm hiện tại.

Khi xuống máy bay, các du học sinh đều bị choáng ngợp trước sự hiện đại của sân bay. Có người ánh mắt rực sáng, đầy sự ngưỡng mộ. Có người sau phút giây trầm trồ lại cảm thấy áp lực, lo lắng trước những thách thức phía trước. Lại có người cảm thấy trách nhiệm đè nặng trên vai. Cũng có kẻ, như Nhan Thừa, mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, chẳng thể thấy rõ được gì. Anh dường như không cảm nhận được sự phồn hoa nơi đây, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại tự tin đến thế, cứ nghĩ rằng sớm muộn gì quê nhà cũng sẽ phát triển rực rỡ không kém.

Anh tin chỉ cần mấy mẫu đất của ông nội và căn tứ hợp viện nhỏ của gia đình cũng đủ để sống thoải mái mà chẳng cần lo nghĩ.

Trong khi nhiều du học sinh hăng hái, mang trong mình hoài bão lớn lao, như thể chỉ cần đặt chân xuống đất Mỹ là có thể chinh phục cả thế giới, thì Nhan Thừa lại đứng đó, mặt mũi tèm nhem, trông chẳng có chút khí thế gì.

"Khụ, em là Nhan Thừa phải không? Đi cùng anh nhé. Trường em gần lãnh sự quán, tiện đường anh chở luôn."

Người lên tiếng là cán bộ Dương, nhân viên của Bộ Ngoại giao. Lần này anh ấy lái một chiếc Volkswagen cũ, vừa để đón lãnh đạo vừa tiện chở luôn sinh viên. Nhan Thừa trở thành hành khách đi ké, ngồi chung xe với Tất Thắng Nam. Chiếc xe chật ních người, hành lý phải chất lên nóc.

Nhan Thừa nhìn cô gái bị kẹt trong góc, cố gắng co chân lại để không va vào cô ấy. Phía trước, cán bộ Dương đang báo cáo công việc, còn phía sau, Nhan Thừa và Tất Thắng Nam chẳng ai nói câu nào, im lặng đến ngột ngạt.

Cuối cùng, Nhan Thừa không chịu nổi sự tĩnh lặng ấy, mắt sưng đỏ, giọng khàn khàn lên tiếng:

"Chào cậu, mình là Nhan Thừa. Chúng ta đều là du học sinh xa nhà, có gì thì giúp đỡ lẫn nhau nhé."