Thập Niên 80: Pháp Sư Phương Đông Bạo Phú

Chương 7

Nhan Giải Phóng cũng không nhịn được mà quát:

“Mẹ con nói đúng đấy. Đừng lúc nào cũng bày cái bộ mặt như thể cả thế giới nợ con. Hồi đó, chị cả đã lấy chồng, chị hai cũng đang chuẩn bị cưới. Tuổi con vừa hợp lý, không phải con đi thì ai đi?”

Nhan Như Kim đỏ mặt, ánh mắt quét qua mọi người trong phòng. Ai cũng nhìn chị ta với vẻ nhẫn nhịn pha chút không hài lòng. Chị ta biết mình bị đẩy đến chỗ ai cũng oán trách. Nhưng làm sao trách chị tađược? Những năm qua chị ta đã chịu đủ khổ cực. Nếu không tìm được ai để đổ lỗi, chắc chị ta chẳng thể sống nổi đến giờ. Họ không hiểu, để được về nhà, chị ta đã phải trả giá thế nào!

“Được rồi, được rồi! Cả nhà đoàn kết yêu thương nhau, tôi đi là được chứ gì?” Nói xong, chị ba đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Ông bà nội giận đến mức tay run rẩy:

“Sau này đừng để con bé về thôn nữa. Cái loại này không phải là người tốt đâu. Mau tìm ai đó gả nó đi, đừng để ở nhà nữa.”

Nhan Thừa vội vàng xoa dịu ông bà:

“Thôi đừng nhắc đến chị ba nữa. Dù sao chị ấy cũng là người lớn rồi. Chờ con ở nước ngoài kiếm được tiền, dù không về, con cũng sẽ gửi quà cho ông bà.”

“Không cần đâu! Con còn chưa đi làm, kiếm tiền gì mà kiếm. Đừng có vất vả, học hành là quan trọng nhất.”

Nghe vậy, ông bà nội dù miệng thì nói không cần, nhưng trong lòng ngọt ngào như có mật.

Không khí trong nhà lại vui vẻ, rôm rả. Nhưng ngoài cửa, Nhan Như Kim vẫn đứng đó, nghe tiếng cười nói vọng ra mà không ai gọi chị ta. Chị ta ngồi xổm lâu đến mức tê chân, không biết làm sao để xuống nước.

Chị ta chẳng có tiền, chẳng có danh dự, cũng chẳng có việc làm. Chị ta có thể đi đâu được chứ?

---

Thời gian gấp rút, chỉ một tuần ngắn ngủi, Nhan Thừa vừa phải làm thủ tục xin visa, vừa đến trường nhận bằng tốt nghiệp. Không ngờ, anh được nhận vào khoa thương mại của Đại học MLJ.

Thật ra anh chưa từng nghe đến ngôi trường này, chắc là trường tư. Hiện tại, cả trường chỉ có một mình anh là du học sinh từ Trung Quốc.

Là du học sinh được nhà nước cử đi, mỗi tháng anh nhận được 500 đô la Mỹ để trang trải chi phí, bao gồm cả tiền thuê nhà.

Những ngày này, nhà anh bận rộn không ngừng nghỉ. Từ mẹ đến các chị đều tất bật chuẩn bị hành lý cho anh. Thậm chí, bố còn đổi toàn bộ gia sản thành 200 đô la Mỹ để đưa cho anh.

---

Ngày lên máy bay, cả nhà ra tiễn Nhan Thừa. Anh khóc sướt mướt, chẳng màng đến thể diện gì nữa. Anh thật sự không nỡ rời xa cuộc sống ấm áp của gia đình.

“Hu hu hu… Con thật sự không nỡ xa mọi người! Hu hu hu… Aaa, con không chịu nổi nữa, con chưa từng rời nhà, mới chỉ một tuần thôi mà…”

Nhan Thừa khóc thảm đến mức ai nấy trong phòng chờ đều phải ngoái nhìn. Bộ dạng lúc này của anh đúng là khiến người ta không biết nên thương hay cười. Nhưng anh dường như chẳng bận tâm, chỉ cần mình không thấy ngượng, người ngượng sẽ là kẻ khác.

Cả nhà thi nhau dỗ dành, cuối cùng ông nội kéo Nhan Thừa sang một bên, ghé tai thì thầm điều gì đó khiến anh vừa bất ngờ vừa buồn cười.

Ông nội nói: “Cháu ngoan à, cháu có trí nhớ tốt, nếu nhìn thấy mấy thứ như căn cứ quân sự Mỹ gì đó, nhớ kỹ hết cho ông nhé!”

Nhan Thừa bật cười: “…Phụt… Ông ơi, ông không sợ cháu bị bắt à?”

Ông nội thản nhiên: “Không viết ra giấy thì ai bắt được, cháu cứ nhớ trong đầu là được.”

Nhan Thừa: "…"