Một ông lão đang chơi cờ lắc đầu, chậc lưỡi nói: "Thấy chưa, cậu ấm nhà họ Nhan bị chiều hư rồi. Nếu con tôi mà như thế, tôi đã tát cho nó một cái!"
Người bên cạnh hùa vào:
"Đúng vậy! Du học được nhà nước tài trợ, về là được phân công việc tốt, sướиɠ như thế mà còn không chịu đi!"
"Nếu là con tôi, tôi đã đánh cho nó mất mặt rồi!"
"Người lớn ăn muối nhiều hơn bọn trẻ ăn cơm. Sao mà không nghe lời chứ..."
"Không muốn đi thì đừng xin làm gì. Xin rồi mà không đi, chỉ tổ lãng phí tài nguyên của nhà nước."
Người trong ngõ chen chúc nhau hóng chuyện, ai nấy đều phụ họa thêm vài câu. Nhưng trong lòng họ lại âm thầm nghĩ: Nhà anh mà cũng bày đặt so sánh với Nhan Thừa à? Chỉ là một kẻ đi làm kinh tế mới, về quê không kiếm nổi việc làm, quanh năm suốt tháng chỉ rảnh rỗi, lang thang khắp nơi.
Nghĩ đến con cái nhà mình, họ lại tự an ủi: Ừ thì cũng chẳng khá khẩm hơn.
Tất nhiên, những lời này chỉ được thốt ra khi tụ tập tán gẫu nơi đầu ngõ. Còn trước mặt người nhà họ Nhan, chẳng ai dám nói nửa câu, thậm chí còn có người định bụng mang quà đến nhờ vả, nhờ Nhan Thừa khi về nước mang giúp vài thứ.
Chẳng mấy chốc, có người tinh mắt phát hiện ông bà Nhan Thiết Trụ đang hối hả bước tới. Cả đám lập tức im bặt, không dám nói xấu Nhan Thừa nữa.
“Ông Nhan đến rồi đấy à? Có rảnh thì đánh cờ với tôi nhé!”
“Đúng rồi, vui thế này mà đi đâu? Ngồi lại chút đã.”
“Nhà ông sắp có chuyện vui lớn phải không? Lần này nhất định phải làm hai bàn tiệc, mời cả làng cùng chung vui chứ!”
Lúc nãy, người ta còn chẳng ưa gì gia đình họ Nhan, giờ thì ai nấy đều vồn vã, thân thiện. Họ cố kéo ông bà Nhan ở lại, cố bắt chuyện thêm, chẳng hề để ý hai người đang sốt ruột muốn rời đi.
Nhan Thiết Trụ cau mày im lặng, còn Trương Quế Hoa vốn mạnh miệng, lập tức cao giọng:
“Nhà ai cũng khó khăn, làm gì mà tiệc tùng linh đình! Chẳng có gì lớn lao cả.”
Vừa nói, bà vừa tìm cách thoái lui, kéo ông đi khỏi đám đông.
Khi ông bà đi xa, cánh người làng mới xì xào:
“Thấy chưa? Chưa kịp thành đại gia đã coi thường hàng xóm láng giềng rồi.”
“Chứ còn gì nữa...”
Những lời nói chua cay nối tiếp, nhưng cũng chỉ dám lén lút sau lưng. Làm chuyện thất đức thì họ không có gan, nhưng ghen tị, nói xấu lại là sở trường.
---
Về đến cổng nhà, Nhan Thiết Trụ vừa bước vào, đã định mắng Nhan Thừa một trận. Nhưng khi nhìn thấy cháu trai mắt đỏ hoe, ông phản xạ quay ngoắt, giáng ngay một cái tát vào vai Nhan Giải Phóng, quát:
“Không có tao ở đây trông chừng, chúng mày bắt nạt cháu tao đúng không?”
Nhan Giải Phóng ngơ ngác, bị đánh đến choáng váng. Cái gì? Chuyện gì cũng đổ hết lên đầu mình à?
Nhan Thừa lập tức nhào vào lòng bà nội, như tìm được chỗ dựa vững chắc. Với anh, ông bà nội mãi mãi là bức tường che chắn vững chãi nhất.
Chị cả Nhan Như Hoa vốn trầm tĩnh, liền đón lời:
“Ông bà ngồi nghỉ đi ạ, để con pha trà nóng.”
Chị hành động dứt khoát, trật tự trong nhà nhanh chóng được vãn hồi.
Ông bà nội ngồi ở vị trí chủ tọa, bố mẹ ngồi hai bên. Mọi người còn lại đứng quanh xem kịch vui. Duy chỉ có Nhan Thừa bị bắt ngồi lên chiếc ghế đẩu, trông như một phạm nhân chờ xét xử.
Nhan Thừa lúng túng, cảm thấy ánh mắt cả nhà đều đổ dồn về mình. Trước đây, anh không bận tâm, mặt dày nên cứ để họ nhìn. Nhưng hôm nay lại thấy ngượng ngùng, khó chịu.