Nụ Hôn Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 9

Hướng Nghiên thu hồi ánh mắt, bắt đầu làm việc.

Hôm qua trước khi về cô đã xử lý gần xong công việc rồi, lúc này lại làm việc hiệu quả cao trong hơn một tiếng, mọi thứ đều hoàn tất.

Ngẩng đầu lên, Hứa Vân Vân bên kia cũng đang lướt web.

Hai người nhìn nhau, một lúc sau Hứa Vân Vân giơ điện thoại lên.

Hướng Nghiên hiểu ý, mở Wechat, chuẩn bị nhận tin nhắn của Hứa Vân Vân.

Trên trời có một đám mây: [Nói mau, rốt cuộc cậu làm sao vậy?]

Hướng Nghiên vừa buồn cười vừa bất lực: [Thật sự không có gì mà.]

Chưa kịp đợi Hứa Vân Vân trả lời, Hướng Nghiên lại vội vàng gửi thêm một tin nhắn: [Vân Vân, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.]

Lần này Hứa Vân Vân không nói gì, gửi một ảnh gif với nội dung "Mời bắt đầu màn trình diễn của bạn".

Hướng Nghiên hít sâu một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng gõ mấy chữ lên màn hình ——

[Cậu nói xem, thế nào mới gọi là phóng khoáng?]

-

7 giờ 30 tối, điều hòa trong trung tâm thương mại lớn nhất thành phố được bật rất mạnh.

Hướng Nghiên xách túi nhỏ đi lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng mua đủ những thứ Hứa Vân Vân nói.

Hứa Vân Vân nói phóng khoáng nha, chủ yếu chia làm hai khía cạnh, một là tính cách, hai là ngoại hình.

Nuôi dưỡng tính cách hơi khó khăn, tốn thời gian, lỡ như cuối cùng lại phản tác dụng thì không hay.

Nếu vậy, không bằng bắt đầu từ ngoại hình trước.

Công dân nhiệt tình Hứa Vân Vân nói xong liền lên mạng tìm kiếm, cuối cùng tìm được một đống hình ảnh gửi cho Hướng Nghiên.

Ví dụ như kiểu tóc, trang sức, quần áo.

Đủ loại màu sắc kiểu dáng, nhưng cuối cùng đều hướng về một từ ——

Phóng khoáng.

Hướng Nghiên được khai sáng, vội vàng lưu lại những hình ảnh đó, tan làm liền đến trung tâm thương mại mua sắm.

Vì là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, hàng hóa rất đầy đủ, Hướng Nghiên đi lên đi xuống một hồi, cuối cùng cũng tìm đủ mọi thứ.

Chỉ còn thiếu đồ lót.

Khu đồ lót ở tầng ba phía đông, bình thường Hướng Nghiên đến đây cũng không thấy ngại ngùng gì.

Nhưng lần này thì khác, có lẽ vì mục đích quá rõ ràng, nên từ lúc đi từ cầu thang đến khu đồ lót khiến cô cảm thấy hơi lo lắng.

"Xin chào quý khách." Nhân viên bán hàng bước đến với nụ cười nhiệt tình: "Quý khách cần gì ạ?"

"Tôi muốn hỏi mấy mẫu này ở đây có không?" Hướng Nghiên nhỏ giọng nói, lấy điện thoại ra cho nhân viên xem ảnh, vẻ mặt như làm chuyện mờ ám: "Là mấy mẫu này."

Nhân viên bán hàng nhận điện thoại, lướt qua lướt lại vài cái: "Mua cho bạn à?"

"Không phải." Hướng Nghiên đỏ mặt, giọng nói nhỏ hơn vừa rồi không ít, "Tự tôi mặc..."

Có lẽ đã nhìn ra sự lúng túng của cô gái, nhân viên bán hàng mỉm cười thiện ý, cuối cùng gật đầu nói: "Những kiểu dáng này chúng tôi đều có."

"Hơn nữa da cô trắng, mặc vào chắc chắn sẽ đẹp."

Sẽ đẹp sao?

Hướng Nghiên nghe vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận vui vẻ.

Nhân viên bán hàng dẫn cô đến khu vực bên trong, lấy xuống một vài mẫu cho cô xem: "Cô xem kiểu dáng trước nhé, mấy mẫu này hơi lớn, lát nữa tôi sẽ tìm size phù hợp cho cô."

Hướng Nghiên gật đầu, nghiêm túc lựa chọn một lúc, vừa định đưa vài mẫu vừa ý cho nhân viên bán hàng.

Chưa kịp lên tiếng, cô bỗng nghe thấy một giọng nói phía sau.

"Thật ra cái cô đang cầm trên tay trái đẹp hơn." Giọng nói đó vang lên.

Hướng Nghiên nghe vậy ngẩn người, lập tức mở to mắt, mặt cũng theo bản năng đỏ lên, động tác chọn nội y trên tay khựng lại.

Quay người lại, cô nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Chu Như.



Hôm nay Chu Như trông có vẻ khác với mọi khi.

Cô ấy không mặc váy mà thay vào đó là một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, tóc dài được buộc gọn gàng dưới mũ lưỡi trai, đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần thể thao.

Vì đứng gần, Hướng Nghiên thậm chí còn ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng trên người cô ấy.

Hướng Nghiên thu hồi ánh mắt, đỏ mặt lùi lại vài bước, trong lòng có chút bối rối khi nhìn Chu Như.

Lần thứ ba rồi.

Đây là lần thứ ba cô tình cờ gặp Chu Như, hơn nữa lại là trong một tình huống vô cùng ngại ngùng như thế này.

Hai lần trước cô còn có thể hiểu được, dù sao một lần là ở quán bar, một lần là ở tiệm xăm, tình cờ gặp nhau một lần cũng là điều khó tránh khỏi.

Nhưng lần này thì sao?

Hướng Nghiên hơi cúi đầu nhìn vào tay Chu Như, thấy cô ấy xách hai túi khoai tây chiên vị mật ong, ngoài ra không còn gì khác.

Cô ấy mua khoai tây chiên rồi chạy đến trung tâm thành phố làm gì? Nhà cô ấy ở xa như vậy!

Cả tai Hướng Nghiên cũng đỏ bừng lên.

"Em sao vậy?" Chu Như đứng tại chỗ nhìn cô, "Chỉ là chọn nội y thôi mà, có gì phải ngại."

"Tôi không ngại." Hướng Nghiên quay đi, lặng lẽ chuyển chiếc áσ ɭóŧ từ tay trái sang tay phải rồi đưa cho nhân viên bán hàng, "Cô giúp tôi tìm size của mấy mẫu này nhé."

"Vâng." Nhân viên bán hàng nhận lấy xem qua, một lát sau nói, "Mấy mẫu này hơi lớn, tôi tìm size nhỏ hơn cho cô."

Giọng nói khá lớn, Chu Như đứng phía sau cũng nghe thấy mấy chữ "size nhỏ".

Hướng Nghiên khựng lại, lập tức quay đầu, quả nhiên thấy Chu Như đang mỉm cười.

Chắc chắn là đang cười cô.