Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 9

Thời Tinh thản nhiên hỏi: “Tôi nói dối sao?”

Vu Mãn đỏ bừng cả vành tai.

Dĩ nhiên không. Dao động sức mạnh tinh thần rất khó lừa người Lam Tinh. Tay Thời Tinh không hề chủ động hấp thụ sức mạnh tinh thần của Vu Mãn, hơn nữa, Vu Mãn cũng không cảm nhận được sự hỗn loạn đặc trưng của giai đoạn trưởng thành. Ngược lại… mọi thứ rất ổn định.

Ổn định đến mức không giống như chưa bước vào giai đoạn trưởng thành.

Sự im lặng của Vu Mãn không nghi ngờ gì chính là câu trả lời rõ ràng.

Thời Tinh chẳng quan tâm Vu Mãn nghĩ gì, sau khi chứng minh xong, cậu quay sang Lục Luật: “Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện nhé?”

Lục Luật gật đầu, rồi thấy Thời Tinh không có ý đỡ Vu Mãn dậy, xoay người bỏ đi luôn.

Trong lòng cậu ta cảm thấy điều này hơi lạ so với cách Thời Tinh thường cư xử, nhưng nghĩ đến những gì Vu Mãn vừa làm, Lục Luật đè xuống suy nghĩ ấy, chỉ im lặng đi theo Thời Tinh.

Khi Vu Mãn cuối cùng cũng hiểu được tất cả những gì vừa xảy ra, nội tâm cậu ta lại một lần nữa tràn ngập chấn động. Sự chênh lệch quá lớn khiến cậu ta nắm chặt từng ngón tay.

Từ khi nào, Thời Tinh đã trở nên mạnh mẽ đến vậy?

Ở một góc yên tĩnh trong Vườn Cây, hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài. Chưa đợi Thời Tinh mở lời, Lục Luật đã nở nụ cười rạng rỡ, không chút do dự hỏi: “Tiểu Tinh, cậu sắp bước vào giai đoạn trưởng thành rồi đúng không?”

Thời Tinh không biết trả lời thế nào, may mà Lục Luật cũng không thực sự đòi một câu trả lời chính xác. Thấy cậu không nói gì, cậu ta coi như mặc định, rồi nói tiếp: “Những lời bọn họ vừa nói, tôi đều nghe thấy hết.”

Đôi mắt sáng ngời của thiếu niên dừng lại trên người Thời Tinh, dưới ánh hoàng hôn, tựa như có ánh vàng lấp lánh len vào, rực rỡ mà chói lòa.

Sự rực rỡ ấy, chỉ nhìn thôi cũng khiến Thời Tinh cảm thấy đôi mắt mình như bị thiêu đốt, nhói đau.

Đã từng có thời điểm, điều cậu yêu thích nhất chính là nụ cười của Lục Luật, tươi sáng và ấm áp, như chẳng vướng chút u ám nào.

Lục Luật nhìn quanh một vòng, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự đang nhịn đói mình sao?”

Trong giọng nói thấp thoáng sự mong đợi mà ngay cả Lục Luật cũng không nhận ra.

“……”

Khoảng cách giữa hai gương mặt quá gần, Thời Tinh không để lộ dấu vết mà đẩy Lục Luật ra một chút, nhẹ nhàng phủ nhận: “Không có.”

Nghe vậy, một cảm giác mất mát mà Lục Luật cũng không hiểu rõ lướt qua. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại cười, một nụ cười chân thành và sảng khoái: “Không có thì tốt, nếu không, tôi sẽ lo lắng cho cậu.”

Những lời này được nói ra đầy tự nhiên và nghiêm túc. Dưới ánh nhìn không rời của Lục Luật, bầu không khí trở nên khó kiểm soát, mang theo chút mập mờ.

Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt Thời Tinh, làm đôi mắt màu xanh nhạt của cậu trong suốt hơn bao giờ hết. Nhìn Thời Tinh lúc này, cảm xúc sâu kín trong lòng Lục Luật dâng trào, thậm chí có chút bất an hiếm thấy. Cậu ta ngập ngừng hỏi: “Không phải cậu muốn nói về chuyện ghép đôi sao? Tiểu Tinh, cậu đã nghĩ xong chưa?”

Vừa hỏi xong, như nhớ ra điều gì, Lục Luật lấy từ trong túi ra một vật, nhét vào tay Thời Tinh.

“À, đúng rồi, trước đó tôi bảo sẽ đưa cậu cái này. Vừa hay, cậu sắp bước vào giai đoạn trưởng thành rồi, dùng đi.”

Đó là một nắm tinh thạch.

Tinh thạch cao cấp, năng lượng tinh khiết và dồi dào. Khi còn ở Tổ Cây, mỗi lần gặp Thời Tinh, Lục Luật thường đưa cho cậu một nắm như vậy.

Cảm nhận dòng năng lượng chảy trong tinh thạch, biểu cảm Thời Tinh trở nên phức tạp.

Lúc này, Lục Luật chưa từng làm tổn thương cậu, ngược lại, tất cả đều là sự quan tâm và giúp đỡ.

Thời Tinh đã quên thói quen này hình thành như thế nào. Dù sao phủ Thân Vương chẳng thiếu những thứ này. Ban đầu, cậu còn từ chối, nhưng sau khi quyết định sẽ đi theo Lục Luật, cậu không từ chối nữa. Còn bây giờ…