Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 8

Đây là kiến thức cơ bản, Vu Mãn không thể không biết. Cậu ta cố ý muốn hút sức mạnh tinh thần của cậu.

“Bỏ tay ra.”

Cảm nhận được sức mạnh tinh thần tiếp tục bị suy yếu, ánh mắt Thời Tinh trầm xuống.

Vu Mãn phóng đại nhìn lướt qua sau lưng Thời Tinh, nở nụ cười tươi rói: “Chẳng phải cậu muốn làm mình yếu đi sao? Tôi đang giúp cậu mà~”

Thời Tinh nhận ra ý tứ ẩn trong ánh mắt của Vu Mãn, phía sau cậu có người, hơn nữa người đó là người cậu quan tâm.

Vu Mãn dựa vào việc cậu phải giấu chuyện này với người đó, nên ngang nhiên không kiêng nể gì.

Nếu là cậu của năm đó, vì tự tôn của Lục Luật, cậu quả thật sẽ nhượng bộ để Vu Mãn lợi dụng.

Đáng tiếc, cậu không còn là cậu của năm đó nữa.

Tâm thái của cậu không còn như xưa, thậm chí, năng lực của cậu cũng…

Khóe miệng Thời Tinh từ từ cong lên một nụ cười nhạt, “Đây là do cậu nói.”

Nụ cười làm Vu Mãn bất giác run lên, giọng Thời Tinh lạnh lùng: “Đừng có hối hận.”

Ngay sau đó, thay vì giãy giụa, Thời Tinh lại xoay tay nắm ngược lấy cổ tay của Vu Mãn.

Vu Mãn bị hành động của Thời Tinh làm cho bối rối. Loại hành động “đấu sức mạnh tinh thần trực diện” này, ngay cả khi cả hai đều đã bước vào giai đoạn trưởng thành, thì người mạnh hơn mới chiếm được lợi thế. Bình thường họ ngang tài ngang sức, Thời Tinh lại để mình đói lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự nghĩ có thể lấy lại sức mạnh tinh thần đã mất từ chỗ hắn sao?

Vu Mãn vừa định chế nhạo sự ngu ngốc của cậu, liền thấy Thời Tinh hơi nheo mắt lại, sức mạnh tinh thần dồi dào lập tức bị hút ra khỏi cơ thể cậu ta…

Khoảnh khắc đó, Vu Mãn há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, linh hồn dường như cũng bị hút ra theo sức mạnh tinh thần…

Rầm—

Khi Vu Mãn tỉnh lại, phát hiện mình kiệt sức quỳ trước mặt Thời Tinh.

Không biết từ lúc nào, Thời Tinh đã buông tay cậu ta ra.

Khuôn mặt đỏ hồng lên vì lượng lớn sức mạnh tinh thần đổ vào cơ thể, ánh mắt Thời Tinh lướt qua Lục Luật đang sững sờ đứng nhìn mọi chuyện, rồi chậm rãi dừng lại ở các đốt ngón tay của Vu Mãn vẫn còn đặt trên cổ tay cậu.

Thời Tinh lại mỉm cười, nụ cười khiến Vu Mãn rùng mình: “Còn không buông tay?”

Thời Tinh vừa dứt lời, Vu Mãn lập tức rụt tay lại.

Thậm chí vì quá mức chấn động, dù không thể đứng lên, cậu ta vẫn khó nhọc ngồi dịch ra sau hai bước để tránh xa Thời Tinh, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng.

“Tiểu Tinh, cậu… đã bước vào giai đoạn trưởng thành rồi sao?” Lục Luật đứng bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn, ngập ngừng hỏi.

Chuyện Vu Mãn bước vào giai đoạn trưởng thành cả Tổ Cây đều biết, Lục Luật lại rất am hiểu đặc tính của người Lam Tinh, nên theo bản năng đoán như vậy.

Ánh mắt Thời Tinh cuối cùng cũng dừng lại trên người Lục Luật.

Lúc này, Lục Luật vừa tròn hai mươi, chưa vào trường quân sự, cũng chưa từng trải qua những trận chiến lớn nhỏ với Tinh Thú sau này. Sự điềm tĩnh trong khóe mắt, chân mày của hắn vẫn còn non nớt, hiện tại không thể nghi ngờ, cậu ta là một chàng trai đầy vẻ thanh xuân.

Như lời quản viên từng miêu tả, Lục Luật vẫn còn giữ lại chút ngây ngô của một thiếu niên đơn thuần.

Thời Tinh có chút hoài niệm Lục Luật như vậy, nhưng không lưu luyến.

Có những thứ khi cắt đứt thì khó khăn, nhưng khi thực sự buông bỏ, lại chỉ cảm thấy bình thản và nhẹ nhõm.

Vài năm sau, khi đã trải qua mọi chuyện đời, ánh mắt Thời Tinh trở nên trầm lắng và phức tạp. Dù ánh nhìn nhẹ nhàng rơi trên người Lục Luật, nhưng vị thiếu gia trẻ nhạy bén vẫn lập tức nhận ra sự khác biệt, và vì ánh mắt ấy mà bất giác cảm thấy hoang mang.

Thời Tinh mỉm cười với Lục Luật, nụ cười nhạt và hờ hững, “Chưa đâu.”

“Cậu nói dối!” Vu Mãn lập tức phản bác.

Ngay sau đó, mu bàn tay Thời Tinh không chút do dự áp lên trán Vu Mãn. Nghĩ rằng Thời Tinh mất trí, lại muốn hút sức mạnh tinh thần của mình, Vu Mãn hoảng hốt hét lên. Đang định giãy giụa, cậu ta bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Thời Tinh, rồi nhận ra… không có gì xảy ra cả.