Dị Ứng Với Lãng Mạn

Chương 4

Cho đến khi mùi hương tươi mát của sương sớm buổi sáng vương vấn trong chóp mũi, bàn tay hơi lạnh cũng dùng sức bóp lấy cằm Đậu An Dao.

Đậu An Dao vẫn đang ngồi trên giường, hai tay chống ra sau, ngẩng đầu nhìn người đang cúi đầu nhìn mình.

Khuôn mặt mộc vừa tắm xong, vừa non nớt vừa xinh đẹp, cứ như vậy phóng đại trước mặt mình, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, lời nói thốt ra lại nặng như ngàn cân, đập vào tim cô.

"Em ngủ đến ngốc rồi à? Đúng như em nói, em quả thật không xứng với tôi, nếu không phải tối qua em đến trước cửa phòng tôi phát điên, tôi cũng sẽ không để em vào."

"Nhưng có một chuyện, em nói ngược rồi."

"Đây là phòng tôi đặt, người nên cút, là em."

"..."

Đậu An Dao ngây ngẩn cả người.

Bên tai văng vẳng lời nói, trong mắt phản chiếu khuôn mặt của đối phương, cô chỉ cảm thấy mình sắp bị đa nhân cách, cả người như phân tách thành hai phần.

Một phần gào thét: [Đẹp quá, một khuôn mặt quá đỗi tinh xảo, yêu quá, muốn chảy nước miếng.]

Một phần suy sụp: [Cái quái gì thế này? Nguyên chủ bị làm sao vậy? Mở phòng thôi mà cũng không nỡ tốn tiền sao?]

Vừa nãy mình đang nói gì vậy, cứu mạng, đối phương sẽ không nghĩ mình có bệnh chứ?

Hệ thống, làm sao đây!

Cô sẽ không phải vừa nhận nhiệm vụ đầu tiên đã "xuất sư vị tiệp", trực tiếp về nhà làm người thực vật đấy chứ?

Trong lúc Đậu An Dao đang hoảng sợ suy nghĩ cách ứng phó, bởi vì đối phương cúi đầu, tóc Hứa Thiên Sắc cũng rủ xuống giữa không trung.

Đuôi tóc chưa lau khô, một giọt nước đọng lại, tách một tiếng, trong khoảnh khắc Hứa Thiên Sắc chớp mắt, rơi vào trong mắt Đậu An Dao.

Vì vậy, Hứa Thiên Sắc vừa dứt lời, liền thấy người trước mặt nhắm chặt mắt, giây tiếp theo, giọt nước mắt to như hạt đậu chậm rãi lăn dài trên khuôn mặt mềm mại của đối phương.

Hứa Thiên Sắc vừa mỉa mai đối phương xong, bỗng chốc im lặng.

Mặc dù Đậu An Dao là người phụ nữ xảo quyệt, vì tài nguyên và để nổi tiếng mà chuyện gì cũng dám làm, thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, lăng nhăng vô cùng, nhưng quả thực, cô ấy chưa từng thấy nước mắt của cô.

Cô ấy cứ như vậy, chỉ vì mấy câu nói của cô ấy... mà khóc... sao?

Giọt nước theo má Đậu An Dao trượt xuống, rơi vào tay Hứa Thiên Sắc, cô ấy như bị bỏng mà buông tay, lùi lại hai bước, cách xa giường.

Hứa Thiên Sắc liếc mắt nhìn sang nơi khác, nhìn xuống sàn nhà, nhưng giây sau lại không nhịn được mà nhìn về phía người trên giường.