Từ Danh Viễn mở tủ quần áo trong phòng ngủ chính, bên trong toàn là quần áo hàng hiệu, thêm vài chiếc hộp đựng trang sức. Nhưng khi kiểm tra kỹ, anh nhận ra tất cả đã trống trơn, chỉ còn lại vài tờ phiếu nhỏ. Xem ra, ngay cả Từ Quân cũng đã chẳng còn cách nào xoay sở. Vốn dĩ, với Từ Quân, thể diện còn quan trọng hơn cả miếng cơm.
Có thể để một người như ông đi ăn cắp dây cáp điện thì đúng là chuyện khiến người khác phải kinh ngạc.
Nhìn qua chiếc TV hiệu Sony, Từ Danh Viễn thầm cười nhạt.
Trong tay anh giờ đây chỉ còn chưa đầy 300 tệ, mà số tiền này cũng là lấy từ Dương Chi. Nếu không nhanh chóng bán đi chút tài sản, chẳng mấy chốc cả nhà sẽ rơi vào cảnh túng thiếu.
Nhưng ý nghĩ bán đồ này chỉ lướt qua trong đầu rồi biến mất ngay.
Có lẽ, tính sĩ diện của Từ Quân đã di truyền cho anh. Dù có rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, Từ Danh Viễn cũng không muốn biến mình thành một kẻ bại gia chuyên bán đồ cũ để sống qua ngày.
Lúc này, Dương Chi ôm hai chiếc túi lớn trở về, vừa bước vào cửa đã thấy Từ Danh Viễn đang ngồi nghiên cứu chiếc TV.
"Xem ra chỉ có cách bán nó thôi..."
Dương Chi lẩm bẩm dù lòng không nỡ nhưng tình hình hiện tại chẳng để cô có lựa chọn nào khác.
"Anh, thuốc lá của anh đây."
"Cmn, sao em lại chọn loại rẻ tiền thế này?"
Từ Danh Viễn nhận lấy hộp thuốc Hồng Mai rẻ tiền.
Vừa nhìn đã thấy ngán ngẩm. Loại thuốc này giờ chắc chỉ bán 2 tệ rưỡi, vậy mà khi đưa tiền, anh đã cho cô hẳn 20 tệ.
"Em còn thừa tiền trả lại ạ."
Dương Chi vội vàng lấy từ trong túi ra tiền thừa. Bữa sáng và cả thuốc lá tổng cộng chưa tốn đến 10 tệ, số tiền anh cho thêm vẫn còn nguyên.
"Thôi, cầm lấy đi."
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán và dáng vẻ thở hổn hển của Dương Chi, Từ Danh Viễn dù nghĩ cô đang làm bộ làm tịch nhưng cũng không vạch trần.
Dẫu sao, hộp thuốc Hồng Mai này cũng gần như tiêu tốn 1% tài sản hiện tại của anh. Nghĩ đến đây, cảm giác tiêu xài xa xỉ lại ùa về.
Thấy Từ Danh Viễn không trách mình, Dương Chi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dùng bữa sáng ăn xong, Dương Chi thu dọn một túi đồ, chuẩn bị ra ngoài.
"Anh, mình đi thăm chú được không?"
"Không đi, chẳng phải hôm qua đã ghé rồi sao?”
Từ Danh Viễn không thèm ngẩng đầu, đáp gọn lỏn.
Hiện giờ Từ Quân vẫn chưa bị xét xử, có thể gửi chút đồ dùng hàng ngày nhưng bằng chứng đã quá rõ ràng, ông cũng đã nhận tội. Việc tạm giữ chắc sẽ không kéo dài hơn hai ngày nữa.
"Đi cùng em đi..."
Dương Chi tiếp tục ngập ngừng hỏi, giọng điệu đầy vẻ cầu xin.
"Nói mấy lời vô ích làm gì, đừng giả bộ đáng thương trước mặt tôi. Thôi, em cũng đừng đi nữa."
Từ Danh Viễn đang phiền lòng, chẳng hứng thú gì để đối diện với người cha hờ này.
"..."
Dương Chi mím môi, đôi mắt hiện lên vẻ do dự.
Là một cô gái nhút nhát, lại mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, việc tự mình đi gặp người lạ hay xử lý chuyện này thực sự là một áp lực tâm lý lớn đối với cô.
Sau một hồi xoắn xuýt, nhìn kim đồng hồ chậm rãi nhích qua từng phút, cuối cùng Dương Chi nắm chặt tay, đeo ba lô và bước ra khỏi cửa.
Từ Danh Viễn chẳng để tâm đến những suy nghĩ vẩn vơ của cô gái nhỏ. Chỉ là đi thăm nom, đưa chút đồ dùng hàng ngày, chứ có phải lao vào chỗ nguy hiểm gì đâu mà cần người đi cùng?
Sau khi đuổi được Dương Chi ra ngoài, Từ Danh Viễn thuần thục xé bao thuốc lá, rút ra một điếu ngậm vào miệng.
Rồi bật lửa.
Điếu thuốc rẻ tiền tỏa ra mùi hăng khó chịu, chỉ cần thoáng ngửi cũng cảm nhận được mùi của đầu lọc kém chất lượng.
Hít một hơi nhẹ, anh nhíu mày, rồi dập điếu thuốc xuống.
Mãi đến khi tàn thuốc rơi xuống ngón tay, Từ Danh Viễn mới giật mình tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vội tìm giấy bút để lập kế hoạch.
Kiếp trước anh từng đưa công ty bất động sản của mình lên vị trí số một tại thành phố Nam Khê. Dù tài năng và tầm nhìn không tệ nhưng phần lớn thành tựu đó đến từ việc anh biết tận dụng thời cơ và sự hỗ trợ của thời đại.
Với kinh nghiệm dày dặn từ kiếp trước, anh không nghi ngờ rằng mình có thể làm tốt hơn, mở rộng quy mô lớn gấp nhiều lần.
Nhưng điều quan trọng nhất chính là, kiếp trước anh có người đứng sau chống lưng, che chắn mọi khó khăn. Anh đã dựa vào tài sản và các mối quan hệ của ông nội để tạo dựng sự nghiệp.
Từ con số một làm đến con số một trăm không khó. Anh hoàn toàn tự tin mình có thể làm từ một trăm đến một nghìn, thậm chí một vạn.
Nhưng từ con số không đi đến con số một thì lại là một câu chuyện khác.
Hiện tại, với số tiền ít ỏi chỉ còn ba trăm tệ trong tay.
Ngay cả việc đăng ký thành lập công ty bất động sản còn không đủ tiền để đóng lệ phí.
Dù cho hiện tại Từ Danh Viễn có ba mươi vạn hay ba trăm vạn, nếu không có nhân mạch của ông nội thì việc xây dựng sự nghiệp cũng rất khó khăn.
Nếu bây giờ thực sự có ba mươi vạn trong tay, mọi vấn đề cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.