Đã Trọng Sinh Rồi, Ai Mà Không Nhận Nuôi Một Cô Em Gái Chứ

Chương 3.2: Đem Tiền Lấy Ra

Từ Danh Viễn cảm thấy khí chất của Dương Chi ngày càng cách xa, đành phất tay đuổi cô đi.

Dương Chi như thể nhận được mệnh lệnh, không quay đầu lại chạy về phòng, “cạch” một tiếng đóng cửa lại, rồi sau đó khóa cửa phòng thật cẩn thận.

Từ Danh Viễn đã nhận ra gia đình của Tân Nhã Lâm không phải là gia đình bình thường. Trong thập niên 90, họ đã rất giàu có, nếu không thì anh đã không bị lừa.

Ngược lại, mẹ của Dương Chi nghèo đến mức suýt bán cô đi. Dù cho cô có tham gia xổ số một trăm lần cũng không thể với tới gia đình Tân Nhã Lâm.

Nếu không phải Từ Quân giúp đỡ mẹ con họ, đừng nói đến một gia đình bình thường, có lẽ chỉ vài năm nữa họ sẽ phải sống dưới cầu.

Từ Danh Viễn không tiếp tục hỏi, vì nhan sắc của những người đẹp phần lớn giống nhau, còn người xấu thì mỗi người một vẻ.

Thực tế, đôi khi những người đẹp còn có thể rất giống nhau.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần buông xuống, ánh đèn sáng lên.

Mặc dù không lung linh rực rỡ như 20 năm sau nhưng vẫn có chút hương vị riêng.

Từ Danh Viễn ngồi xuống bên giường, hít thở không khí lạnh của đêm, nhìn những chiếc đèn lấp lánh rồi tắt dần, tâm trí anh sớm đã trôi xa.

Khi anh mở mắt lần nữa, trời sáng rồi.

Quay đầu lại, thấy Dương Chi cẩn thận thò đầu ra ngoài gõ cửa, âm thanh nhỏ xíu như thể chuột gặm gỗ.

Từ Danh Viễn tỉnh giấc, cảm thấy rất khó chịu, nhìn đôi mắt còn đỏ của Dương Chi và nói: "Mới sáng sớm đã gõ cửa, em không thấy tôi đang ngủ sao?"

"Hơn tám giờ rồi."

Dương Chi rụt cổ lại, nhỏ giọng nói. Hôm qua không cảm nhận được nhưng bây giờ trời sáng, cô cảm thấy ánh mắt của Từ Danh Viễn có chút đáng sợ, như thể một thầy giáo khó tính đang nhìn cô.

"Có chuyện gì mà gọi tôi?"

"Ăn cơm không ạ?"

"Đem lên đây đi."

Từ Danh Viễn khoát tay bảo cô đi.

"Dạ."

Dương Chi gật đầu, chạy vào bưng một bát cháo, một đĩa dưa muối và hai cái bánh bao mua từ ngoài.

Từ Danh Viễn hôm qua chỉ ăn tạm một hộp cơm, sáng nay lại ăn cháo loãng và dưa muối. Hai món đó vào bụng nhưng cảm giác vẫn chưa đủ no.

"Trong nhà nghèo như vậy rồi sao? Không còn lương sao?"

Từ Danh Viễn ăn một chút rồi nhìn thấy Dương Chi lén lút ăn bánh bao trong bếp, nhíu mày hỏi.

"Vẫn còn."

Dương Chi lau khóe miệng rồi trả lời.

"Vẫn còn bao nhiêu?"

"Còn nửa túi gạo, ba gói mì, bảy quả trứng, nửa củ cải trắng..."

Dương Chi nhanh chóng liệt kê số lượng trong bếp.

"Ai hỏi em những thứ này? Tôi hỏi là còn lại bao nhiêu tiền."

Từ Danh Viễn cau mày, sao cái đứa bé ngốc này không biết chuyển hướng trả lời vậy?

"À, còn có 378 tệ..."

Dương Chi cảm thấy mình phải biết quan sát một chút, vội vã lấy ví nhỏ trong túi, bên trong là một đống tiền giấy gọn gàng.

"Được rồi, lấy ra đây."

Từ Danh Viễn không cảm thấy mình là người ngoài, trực tiếp lấy hết tiền giấy ra, rồi trả lại cho Dương Chi mấy đồng nhỏ.

"Đi mua mười cái bánh bao, hai bát đậu hủ não, mua thêm hai bát sữa đậu nành. Nhớ mua ở quán Hươu Minh đối diện, lâu rồi tôi chưa ăn nên rất nhớ."

Từ Danh Viễn vừa nói vừa đưa cho cô một tờ năm tệ, rồi lại rút thêm hai tờ mười tệ và bảo: "Mua thêm một hộp thuốc lá."

"Vâng."

Dương Chi không hiểu từ chối là gì, vui vẻ nhận tiền rồi chạy đi.

Từ Danh Viễn vào phòng tắm rửa mặt, chà xát sạch sẽ vết lông trên miệng.

Thời gian đó, khi anh còn trẻ không phải là kiểu tóc ngắn huých cua mà là kiểu tóc nhẹ nhàng và thoải mái của một cậu thanh niên.

Sau đó, Từ Danh Viễn cầm gương soi và nhận ra vết thương trên đầu mình vẫn còn. Một vết thương nhỏ, chỉ dài vài cm nhưng vẫn chưa lành, mỗi lần chạm vào là rất đau.

Từ Danh Viễn cũng từng trải qua một lần như vậy, khi ấy trời tối và mưa, anh bị đυ.ng phải rồi ngã xuống. Tuy chỉ phải nằm viện hai ngày nhưng lần này nếu không may, đã suýt trở thành người thực vật.

Từ Danh Viễn lại lục lọi trong phòng, cuối cùng tìm thấy hai cái rương dưới giường trong phòng ngủ.

Bên trong là một ít quần áo cũ của anh và vài vật dụng từ hồi nhỏ nhưng không có gì hữu ích.

Từ Danh Viễn thở dài rồi cẩn thận cất lại mọi thứ vào chỗ cũ.