Trùm Cuối Linh Dị Là Vợ Tôi

Chương 18

Trong lòng rối bời, cô cúi đầu nhìn. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến cô cứng đờ người.

Trình Lộ Vân và Hoàng Thanh Thanh đang nằm ngủ hai bên cánh tay cô.

Một người bên trái, một người bên phải.

Từ góc nhìn của Hoàng Vi, cô chỉ có thể thấy đỉnh đầu của Trình Lộ Vân và dáng vẻ bốn vó chổng lên trời của Hoàng Thanh Thanh.

Dường như cảm nhận được sự cử động của cô, cả hai lần lượt tỉnh dậy.

Hoàng Thanh Thanh ngáp một cái rõ to, uốn éo một vòng trong tay Hoàng Vi, rồi tiếp tục ngủ.

Còn Trình Lộ Vân, cô ấy chống người dậy, chậm rãi nhìn về phía Hoàng Vi.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Trình Lộ Vân khẽ mỉm cười, giọng nói như một dòng suối mát lành buổi sớm:

“Vi Ca, dậy rồi à?”

Hoàng Vi chẳng biết phải làm gì với cảnh tượng này — cô vừa tỉnh dậy đã thấy hai “người” nằm trong tay mình, một người thậm chí còn là trùm cuối. Quả thật hơi sốc.

"Ừm..."

Cô khẽ đáp lại một tiếng, Trình Lộ Vân ngáp dài một cái, vuốt vuốt mái tóc, rồi nở nụ cười dịu dàng:

"Vi Ca, ngủ thêm chút đi nhé. Tôi ra ngoài làm bữa sáng trước."

Hoàng Vi ngơ ngác nhìn bóng lưng Trình Lộ Vân.

Dậy từ sáng sớm chỉ để làm bữa sáng? Có phải hơi quá rồi không?

Cô muốn lên tiếng bảo để mình làm, nhưng hai cánh tay còn tê rần, mềm nhũn như không thuộc về mình nữa, chẳng làm nổi gì lúc này.

Trình Lộ Vân cười khẽ, dặn cô ở lại với Hoàng Thanh Thanh nghỉ thêm chút nữa. Sau đó, cô gom quần áo của hai người — à không, phải gọi là “hai cha con” — đặt gọn lên ghế, rồi tự lấy bộ đồ để thay và bước ra ngoài.

Trước khi rời khỏi phòng, Trình Lộ Vân còn cẩn thận đóng cửa lại.

Hoàng Vi nằm thừ người trên giường, thở dài:

Cái tình huống quái quỷ gì thế này chứ?!

Hoàng Vi đợi đến khi Trình Lộ Vân rời khỏi, quyết định không ngủ tiếp nữa. Cô chậm rãi thay quần áo.

Bộ đồ này không phải bộ hôm qua cô mặc, mà là một bộ hoàn toàn mới. Thiết kế trông khá quê mùa, kiểu dáng giống y chang mấy bộ quần áo mà người dân vùng nông thôn hay mặc.

Bên trong là một chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài khoác thêm chiếc áo sơ mi ca rô, bên dưới là quần jeans. Đáng chú ý là… không có đôi tất nào đi kèm.

Hoàng Vi thay đồ xong, bước đến bàn trang điểm, lấy một sợi dây buộc tóc và buộc tóc thành một kiểu đuôi ngựa thấp. Cô không quá để tâm đến ngoại hình của mình. Tóc cô mềm, buộc kiểu gì cũng chẳng khác biệt nhiều, chỉ cần gọn gàng là được.

Cô soi gương một chút, quay đầu lại nhìn — Hoàng Thanh Thanh vẫn đang ngủ ngon lành, thậm chí còn chảy cả nước miếng.

Ngủ sâu ghê thật.

Hoàng Vi đứng lên, bước ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm chuẩn bị vệ sinh cá nhân.

Hôm qua, cô đã để ý thấy trong phòng tắm có sẵn ba bộ đồ dùng cá nhân. Một trong số đó là bộ mới tinh, tối qua cô đã dùng tạm rồi. Bây giờ dậy rồi, tất nhiên phải đánh răng, rửa mặt cho tỉnh táo.

Khi cô đang đánh răng rửa mặt, cửa phòng tắm khẽ mở ra.

Hoàng Vi quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Thanh Thanh đang dụi mắt, đứng ngơ ngác nhìn mình.

"Chuyện gì thế?" Hoàng Vi vừa lau mặt, vừa hỏi.

Hoàng Thanh Thanh nhoẻn miệng cười, để lộ hai cái răng khểnh đáng yêu: