Trùm Cuối Linh Dị Là Vợ Tôi

Chương 17

Trời ơi, thật sự thoải mái quá.

Chẳng mấy chốc, tóc của Hoàng Vi đã khô. Cô cúi đầu lí nhí nói cảm ơn. Trình Lộ Vân khẽ “ừm” một tiếng, thu dọn máy sấy rồi trở lại giường. Nhìn thấy Hoàng Vi vẫn ngồi im không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng nhắc:

“Vi Ca, sao còn ngồi đó? Mau lên giường ngủ thôi, em sắp tắt đèn rồi.”

Giọng điệu của Trình Lộ Vân nghe như đang thảo luận, nhưng thực tế là đang ra lệnh. Cô nói năng nhẹ nhàng, ngữ điệu cũng dễ chịu, khiến người nghe cảm tưởng còn có chút dư địa để thương lượng. Thế nhưng Hoàng Vi biết thừa – chẳng có thương lượng gì ở đây hết.

Chẳng còn cách nào khác, Hoàng Vi đành uể oải nhấc mông khỏi ghế, chậm chạp bò sang phía bên kia của Hoàng Thanh Thanh, lề mề như đang kéo dài từng giây phút tự do cuối cùng.

Cũng phải công nhận, có Hoàng Thanh Thanh nằm giữa làm “vách ngăn” quả thực dễ thở hơn nhiều.

Dù cả hai đều là ma, nhưng áp lực mà Trình Lộ Vân mang lại nặng nề hơn hẳn so với cô bé Hoàng Thanh Thanh. Nhìn bề ngoài, Hoàng Thanh Thanh chẳng khác nào một cô nhóc bình thường, chỉ có điều khỏe hơn người chút đỉnh. Nhưng Trình Lộ Vân thì không giống vậy. Từng cử chỉ, từng ánh mắt của cô ấy đều khiến Hoàng Vi nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình lỡ lời làm cô ấy phật ý, rồi cái đầu lại bay mất tiêu.

Quan trọng hơn, Hoàng Vi còn sợ một chuyện khác:

Cô sợ mình sẽ yêu Trình Lộ Vân.

Từ trước đến nay, chưa có ai đối xử tốt với cô đến thế. Người ta lau mồ hôi cho cô, nấu cơm cho cô, còn quan tâm xem cô đói không, thậm chí gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô. Đỉnh điểm là... cô ấy vừa mới giúp mình sấy tóc!

Ngón tay của Trình Lộ Vân thon dài, mảnh khảnh, mỗi lần lùa qua tóc đều nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khiến Hoàng Vi gần như thϊếp đi ngay tại chỗ. Nếu không vì trái tim vẫn còn treo lơ lửng trong l*иg ngực, có lẽ cô đã chìm vào sự dịu dàng ấy rồi.

Không ai có thể cưỡng lại sự dịu dàng đó.

Hoàng Vi không thể.

Vốn dĩ cô là một người thiếu thốn tình cảm. Từ bé đến lớn, chỉ cần có ai đối xử tốt một chút, cô đã dễ dàng rung động. Giờ đây, lại có một người tốt với cô đến mức này, làm sao cô có thể không động lòng?

Trước khi ngủ, Hoàng Vi tự nhủ với bản thân, như bao lần trước đây: “Không được.”

Cô ấy sẽ không bao giờ thích mình đâu.

Hoàng Vi luôn nghĩ mình là một người nhạt nhẽo, lại chậm chạp. Loại người như cô chỉ khiến người khác phát chán khi ở chung quá lâu.

Cô cho rằng, với tình cảnh hiện tại – bên cạnh ngủ là hai con ma, mà một trong số đó lại là trùm cuối – chắc chắn sẽ không thể nào ngủ được. Nhưng hóa ra, vừa nằm xuống giường, vừa chạm đầu vào gối, cô đã chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Cô ngủ say như chết. Chiếc giường này thật mềm mại, lại có mùi hương dễ chịu thoang thoảng quanh mũi.

Đi bộ cả ngày cũng đã rút cạn sức lực của cô. Chẳng trách mà cô nhanh chóng chìm vào giấc mơ không hồi kết.

Hoàng Vi không mơ mộng gì cả.

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng ồn ào nào đó bên ngoài.

Chớp chớp mắt, Hoàng Vi nhìn lên trần nhà, cảm thấy cả hai cánh tay mình vừa nặng vừa tê, không thể nhấc lên nổi.

Tim cô bỗng chùng xuống:

Không lẽ trong lúc mình ngủ, hai con ma này chén sạch tay mình rồi?