Trùm Cuối Linh Dị Là Vợ Tôi

Chương 12

Hai mẹ con ăn cũng không ít. Hoàng Thanh Thanh dùng một cái bát nhỏ, cô bé tự gắp rất nhiều món bỏ vào bát, rồi trộn cùng cơm, ăn hết sạch. Cô bé ăn rất ngoan ngoãn, không nghịch ngợm chút nào, đúng chuẩn "đứa trẻ trong mơ" mà dân mạng hay nói đến.

Còn Trình Lộ Vân thì cầm bát, mỗi lần gắp một chút thức ăn rồi ăn kèm cơm. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, tao nhã, chỉ cần nhìn cách ăn thôi cũng có thể đoán được tính cách của cô.

Hoàng Vi ăn xong nhanh nhất, nhưng cô lại không dám rời bàn, chỉ đành ngồi lại. Tư thế ngồi của cô rất chuẩn, nhưng thói quen cúi đầu khiến lưng cô trông hơi khom. Tay cô đặt trên đùi, bấu nhẹ vào quần để che giấu sự căng thẳng trong lòng.

Hai mẹ con ăn rất yên tĩnh, chẳng mấy chốc đã dùng bữa xong. Trình Lộ Vân đứng dậy định dọn dẹp bát đũa, thấy vậy, Hoàng Vi cũng vội vàng đứng lên, muốn phụ giúp một tay.

Trình Lộ Vân cười, bảo cô đừng vội, cứ ra xem TV đi. Nhưng Hoàng Vi lắc đầu, cô chưa từng có thói quen để người khác làm việc trong khi mình ngồi chơi. Vừa nãy để Trình Lộ Vân một mình vào bếp nấu ăn, cô đã cảm thấy rất áy náy rồi.

Thật lòng mà nói, cô thà tự nấu còn hơn. Món cô làm không chỉ bắt mắt mà còn ngon miệng. Còn Trình Lộ Vân, tài nấu nướng của cô cũng khá, món ăn bày ra trông đẹp, thơm, chỉ là vị thì… không dám khen.

Thấy Hoàng Vi kiên quyết muốn dọn dẹp, Trình Lộ Vân cũng không ép thêm, chỉ nhờ cô phụ giúp một chút. Nhìn bát đũa còn thừa đồ ăn của mình, Hoàng Vi hơi ngại, bèn hỏi Trình Lộ Vân nên làm gì với chỗ thừa này.

Chưa kịp trả lời, Hoàng Thanh Thanh đã nhảy lên, nói:

“Ba đúng là ngốc quá, cơm thừa thì phải để cho heo ăn chứ!”

Trình Lộ Vân dịu dàng nhìn cô bé, mỉm cười:

“Tiểu Thanh thông minh quá, vậy con dẫn ba đi cho heo ăn được không?”

“Được ạ! Thanh Thanh dẫn ba đi ngay!”

Hoàng Thanh Thanh vỗ ngực cam đoan, kéo tay Hoàng Vi, lôi cô ra sân sau. Đi qua gian chính, băng qua căn phòng nhỏ phía sau, họ đến trước cửa sau. Cô bé mở cửa, ngay lập tức, Hoàng Vi ngửi thấy một mùi quen thuộc. Đã lâu ở thành phố, cô gần như quên mất thứ mùi này.

Tay cầm bát, Hoàng Vi được Hoàng Thanh Thanh kéo tới trước chuồng heo. Cô bé chỉ vào máng thức ăn, nói:

“Ba, đổ vào đó đi.”

Hoàng Vi làm theo, ngồi xổm xuống, đổ chỗ cơm thừa vào máng cho heo ăn.

Thấy con heo chạy đến, hít hít rồi ăn một chút cơm, Hoàng Vi bất giác cảm thấy nó có chút đáng thương. Nhưng nghĩ lại, cô bỗng cười mỉa chính mình: Thương hại một con heo làm gì? Mạng mình còn đang chẳng biết giữ được không, nói gì đến nó. Với lại, con heo này có khi còn chẳng phải heo thật.

Nghĩ đến việc trong làng Hoàng Gia chẳng có người sống, Hoàng Vi chợt rùng mình: Heo sống thì có không nhỉ… chưa chắc đâu.

Không chừng con heo này chỉ cần phun một hơi là đủ gϊếŧ mình rồi!

Ý nghĩ đó khiến Hoàng Vi vội đứng phắt dậy, quay sang nói với Hoàng Thanh Thanh:

“Chúng ta về thôi?”

Hoàng Thanh Thanh gật đầu:

“Vâng ạ.”

Hai người bước ra khỏi sân sau, đóng cửa lại. Quả nhiên, mùi chuồng heo biến mất hoàn toàn. Hoàng Vi khẽ nhăn mũi, hít thử một hơi, đúng thật là chẳng còn ngửi thấy chút mùi nào nữa.