Trùm Cuối Linh Dị Là Vợ Tôi

Chương 11

Hoàng Vi với vẻ mặt phức tạp, cố nhai thêm vài lần rồi đành bỏ cuộc, không thể nuốt nổi món ăn này. Cô thiếu tình thương, nghèo thì nghèo, nhưng ít nhất cơm ăn áo mặc vẫn đảm bảo. Từ nhỏ làm việc đồng áng ở nhà cha mẹ nuôi đã rèn luyện cho cô kỹ năng nấu nướng không tệ.

Cô vốn không kén ăn, bình thường món nào cũng ăn được, nhưng thực sự không ngờ món này lại có thể dở đến mức khó tin.

Bề ngoài, từng món ăn trông rất bắt mắt, nhưng khi đưa vào miệng lại là chuyện khác. Rõ ràng là một cọng rau xanh, vậy mà khi nhai lại khô khốc chẳng khác nào một sợi rơm. Còn miếng thịt kho đỏ au thơm phức kia, vừa vào miệng liền khiến cô nghi ngờ không biết nhà Trình Lộ Vân có phải làm nghề bán muối hay không.

Chỉ mới hai miếng, Hoàng Vi đã như thấy được cha mẹ đã khuất của mình hiện về.

Cô bất giác thoáng dao động: Hai mẹ con họ… thực sự muốn đầu độc mình sao?

Hoàng Vi đặt đũa xuống, liếc nhìn Hoàng Thanh Thanh. Cô bé lại ăn rất ngon lành, khiến Hoàng Vi không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ là vị giác của mình có vấn đề? Nghĩ đến việc đây là hai con ma, có sử dụng cách kỳ bí gì cũng không phải điều khó hiểu.

Cô lại quay sang nhìn Trình Lộ Vân, nhớ tới cái tên đỏ như máu trên đầu cô ta mà mình nhìn thấy ban đầu.

Vì mạng sống của mình, vẫn nên cố ăn thôi.

Hoàng Vi cầm lại đôi đũa, lắc đầu, trả lời câu hỏi vừa rồi của Trình Lộ Vân:

“Lâu lắm rồi tôi tôi không được ăn đồ em nấu…”

Giọng cô run rẩy, chậm chạp gắp thêm một miếng rau, cố nén cảm giác khó chịu để đưa vào miệng.

Miếng đậu hũ này… sao lại có mùi nước cống vậy trời…

Nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Trình Lộ Vân, Hoàng Vi thật sự không thể chịu nổi nữa. Cô rơi nước mắt—là những giọt nước mắt cảm động:

“Nhớ quá… đúng là cái hương vị này…”

Cuối cùng, Hoàng Vi cũng kết thúc bữa tối trong nước mắt. Cô chưa từng nghĩ có ngày mình lại vừa ăn vừa khóc đến mức thảm thương như thế.

Cô từng mơ đến cảnh bạn đời nấu cơm cho mình, mang lại cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Nhưng cô không ngờ sẽ có một người “vợ” nấu ăn khiến mình lâm vào cảnh khốn đốn thế này.

Vì món ăn quá khó nuốt, Hoàng Vi ăn không được bao nhiêu. Để tránh bị Trình Lộ Vân phát hiện, cô cũng không dám ăn quá nhiều cơm.

Thấy vậy, Trình Lộ Vân lo lắng hỏi:

“Vi ca, sao anh ăn ít thế?”

— Cô thực sự không biết vì sao à? Không lẽ cô không có chút tự nhận thức nào về tay nghề nấu ăn của mình sao?!

Hoàng Vi chỉ dám thầm nghĩ trong đầu, chứ không đời nào nói ra. Nếu lỡ lời, e là mình sẽ bị xử lý ngay lập tức. Vì mạng sống, cô đành nhẫn nhịn.

Miệng cô mấp máy, cuối cùng nặn ra hai chữ qua kẽ răng:

“Giảm cân.”

Thực ra, Hoàng Vi không hề béo. Cô ăn uống điều độ, dáng người cân đối, chưa từng nghĩ đến chuyện giảm cân. Trong suy nghĩ của cô, ăn được là phúc.

Nhưng để tránh phải ăn thêm bất cứ món dở nào nữa, Hoàng Vi đành dối lòng.

Nghe cô nói, Trình Lộ Vân mỉm cười:

“Vi Ca gầy thế này rồi, còn giảm cân gì nữa.”

Tuy không đồng tình, nhưng Trình Lộ Vân cũng không ép cô ăn thêm, điều này khiến Hoàng Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.