Quay Về Năm 1990 Cậu Làm Bố Của Cha Mình

Chương 4: Mua một tặng một

Chương 4: Mua một tặng một

“Sở Mộc Thịnh, vào đây.”

“Bố, có chuyện gì vậy?” Thằng bé đầu trọc, đen nhẻm chạy vào, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tay cầm con dao chặt rau cũ mèm.

Trẻ con nông thôn đứa nào cũng vậy, lớn lên giữa đồng ruộng, biết giúp đỡ người lớn từ khi còn bé. Những đứa siêng năng, đi học về còn tranh thủ kiếm giỏ rau lợn.

Nghỉ hè là sướиɠ nhất, vì ngoài việc đồng áng, chúng còn được tha hồ chạy nhảy khắp núi đồi, tìm quả dại, trứng chim, mò cá, bắt ốc. Trẻ con nông thôn tuy không có nhiều đồ chơi, sách vở như trẻ con thành phố, nhưng lại chơi vui hơn nhiều.

Cậu hỏi: “Con còn nhớ số tiền một vạn tệ Trương Diễm Như cho không?”

Ông già đó không chịu lấy một vạn tệ, chẳng hiểu nghĩ gì. Lòng tự trọng đàn ông chăng? Hay tự thấy áy náy? Chẳng biết được. Nhưng cậu thấy lấy cũng chẳng có gì sai.

Gã bố khốn nạn kia nợ cậu nhiều lắm. Năm đó hắn mải mê theo đuổi tình yêu, bỏ mặc mẹ con cậu. Sau này, tiền nuôi con cũng chẳng trả. May có các cậu các dì cưu mang, chứ cậu chắc chết đói, hoặc thành đầu đường xó chợ rồi, làm gì có ngày hôm nay.

Nhưng bây giờ tên bố khốn nạn kia còn nhỏ, khiến cho mỗi lần gọi tên hắn, cậu đều có một cảm giác khó tả. Đương nhiên, bị hắn gọi là bố cũng tương tự, tâm trạng này thật sự rất… kỳ quái.

“Trương Diễm Như?” Sở Mộc Thịnh chớp chớp mắt, sau đó mặt xị xuống nói: “Ồ, nhớ! Bà ta lại làm sao nữa?”

Từ ngày biết mẹ ruột bỏ rơi mình, thằng bé khóc hết nước mắt. Trước đây tuy mẹ nó không ở bên, nhưng ít ra nó còn có thể khoe với người ta rằng mẹ nó đi học đại học, sau này ra làm quan, sẽ về đón nó. Ai ngờ mẹ nó lại đi theo người đàn ông khác, bỏ rơi cả con trai ruột của mình. Khóc lóc mấy ngày, cuối cùng nó cũng đành chấp nhận sự thật phũ phàng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, lòng nó lại đau như cắt.

“Cô ta cho một vạn tệ nói là bồi thường cho nhà chúng ta. Trong đó có cả phần tiền nuôi dưỡng con nhưng bố đã dùng số tiền đó để mở tiệm bánh bao, bây giờ phải nói với con một tiếng về chuyện tiền nong này.” Nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ, cậu cảm thấy mình hơi ti tiện, nhưng lại không thể không đề phòng.

Mặc dù thời gian này nhìn lại, Sở Mộc Thịnh giống như một đứa trẻ ngây ngô vô tâm vô phế nhưng lòng người khó đoán, sau này nó trở nên tồi tệ như vậy, ai biết được là do bản chất con người hay là do bị dạy dỗ mà không hiểu chuyện. Nếu ngay từ đầu đã hư hỏng, vậy thì phải nói rõ ràng, sau này nó muốn làm gì thì làm, không quản nữa.

“Nói với con làm gì?” Sở Mộc Thịnh mặt mày ủ rũ, cúi đầu cạo lớp bùn và cỏ dính trên con dao cũ kỹ: “Bà ta cho tiền thì chính là tiền của nhà mình, muốn dùng thế nào thì dùng thôi. Nói với con, chẳng lẽ con còn có thể ném tiền vào mặt bà ta sao.”

Thực ra Sở Mộc Thịnh cảm thấy bố nó không nên lấy số tiền một vạn tệ này, luôn cảm thấy số tiền này giống như tiền bán mình của nó vậy. Lấy số tiền này rồi, mẹ nó coi như thực sự vứt bỏ nó như một gánh nặng, không còn quan tâm nữa.

Nhưng nghĩ lại, tại sao lại không lấy chứ đây là tiền cho nó. Bao nhiêu năm qua nhà nó gửi tiền gửi đồ cho bà ta, bà ta ăn uống no say rồi quay đầu nói đi là đi, đúng là đồ vong ân bội nghĩa không có lương tâm.

Người nhà họ Sở hiếm khi nói xấu Trương Diễm Như trước mặt trẻ con nhưng Sở Mộc Thịnh cũng không phải kẻ ngốc, thỉnh thoảng nghe thấy bà nội và cha Sở than thở Trương Diễm Như là đồ vong ân bội nghĩa, trong lòng cũng đồng tình với chuyện này.

Một người phụ nữ có lương tâm, sao có thể bỏ rơi con mình được chứ? Ngay cả những góa phụ trong làng đi tái giá cũng biết mang theo con cái, mẹ nó còn không bằng góa phụ.

“Số tiền đó có một nửa là của con, nếu con không đồng ý cho bố dùng, bố sẽ trả lại cho con.” Cậu tiếp tục nói.

Tuy rằng đứa trẻ trước mắt này còn nhỏ nhưng cậu vẫn không thể nào coi nó là trẻ con được. Nhìn thấy đứa trẻ này là lại nhớ đến bộ dạng hư hỏng sau này của nó, tức không chịu được. May mà đứa nhỏ này ngày nào cũng ngủ cùng ông bà nội, nếu ngủ cùng cậu, e rằng nửa đêm cậu sẽ phải đánh cho nó một trận.

“Con không cần.” Sở Mộc Thịnh tỏ vẻ chán ghét: “Bố cứ dùng đi, dù sao sau này con cũng không thiếu ăn thiếu mặc, con cần tiền làm gì?”

Nó nói xong, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Bố, tiệm bánh bao rất tốt. Sau này con không đi học nữa, sẽ giúp bố làm bánh bao. Cái đó, con còn phải đi chặt rau lợn nữa.” Nói xong, cầm con dao quay người bỏ chạy.

Lúc chạy ra khỏi nhà còn bị vấp ngã, nghe thấy mẹ cậu ở bên ngoài kêu lên: “Cháu ơi, cẩn thận, trên tay còn cầm dao đấy, sao lại chạy.”

Cậu ở trong nhà bĩu môi, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật láu cá. Tiệm bánh bao còn chưa khai trương, nó đã nghĩ đến chuyện vào tiệm làm việc rồi. Tiệm bánh bao họ Sở đúng vào ngày khai giảng của bọn trẻ cũng chính thức khai trương, để khai trương, còn đặc biệt mua một dàn pháo. Thời điểm này pháo chưa bị cấm, có thể mua được ở cửa hàng hợp tác xã.

Một đám trẻ con cùng với phụ huynh nghe thấy tiếng pháo nổ rợp trời đều không nhịn được chạy đến xem, người Trung Quốc có thói quen hóng chuyện dường như là di truyền, đừng nói là khai trương cửa hàng mới náo nhiệt thế này, ngay cả chó đánh nhau ven đường cũng có thể xem say sưa cả buổi.

“Khai trương cửa hàng mới, ba ngày đầu tiên, tất cả các loại bánh bao bán một tặng một kèm chén súp miễn phí! Tặng đến khi hết hàng.” Mẹ cậu đứng ở cửa rao hàng, vừa nói ra, trong lòng đã nhỏ máu.

Bánh bao con trai bà làm rất ngon, từng cái bánh bao to bằng bàn tay, lại còn mua một tặng một. Cái này, cái này đúng là bán lỗ vốn lấy tiếng mà. Vừa nghe thấy mua một tặng một kèm thêm chén súp lại còn miễn phí, những người xung quanh vây xem càng đông hơn.

“Sao tặng toàn là bánh bao nhân rau vậy? Sao không tặng bánh bao nhân thịt?”

“Ông đúng là thèm thịt đến phát điên rồi! Người ta có thể tặng bánh bao nhân thịt sao?”

“Nhân rau cũng được, tôi thấy bánh bao này trông cũng ngon!”

Tiệm bánh bao này được trang trí khác hẳn với những tiệm khác. Ở cửa là một chồng xửng hấp cao ngất, trong nhà còn lắp cửa kính, chia một căn phòng thành hai khu vực. Toàn bộ tường nhà đều được sơn trắng, cạnh cửa đặt hai cái bàn, mấy cái ghế dài, có nghĩa là có thể ăn tại chỗ nửa còn lại có thể nhìn thấy rõ đầu bếp bên trong nhào bột, băm nhân, gói bánh bao.

Người đầu bếp cao gầy, đội mũ trắng, đeo khẩu trang, trên người mặc áo trắng làm từ bao tải trông rất sạch sẽ. Chỉ thấy người đầu bếp nhanh chóng gói bánh bao, lớp vỏ bánh mềm mại được nhồi đầy nhân, hai tay thoăn thoắt, chẳng mấy chốc một cái bánh bao tròn trịa đã được gói xong.

Bánh bao gói xong được xếp ngay ngắn vào xửng hấp, không cần ra khỏi bếp, trực tiếp từ cửa sổ chuyển đồ ăn có thể đưa ra ngoài, người bên ngoài nhanh chóng xếp chồng xửng hấp lên, sau đó đưa xửng hấp rỗng qua cửa sổ chuyển đồ ăn vào trong.

Toàn bộ quá trình minh bạch, sáng sủa, sạch sẽ. Cho dù không tặng, nhìn thấy nơi như vậy cũng muốn ngồi xuống ăn một bữa. Nhà họ Sở đã đến đây trước đó mấy ngày, bởi vì vừa phải làm thủ tục chuyển trường cho những đứa trẻ đi học trong nhà, vừa phải đến trước để chuẩn bị phát bánh bao.

Nhà cậu có khối người đi học, hai đứa em gái sinh đôi của cậu năm nay đều mười bảy tuổi, đáng lẽ phải học lớp 7, nhưng sau khi thi lại phải học lại một lớp, thành ra phải học lớp 6 ở thị trấn. Vì chất lượng giảng dạy ở nông thôn quá kém, nên mấy đứa trẻ chuyển trường đều phải học lại một lớp. Còn có con cả con thứ hai nhà anh cả, con cả nhà anh hai và cả thằng nhóc Sở Mộc Thịnh nữa, tổng cộng năm đứa trẻ cần phải đi học. Mấy đứa còn lại thì còn quá nhỏ, phải đợi thêm hai năm nữa.

Cha cậu đã đưa mấy đứa nhỏ đến trường tiểu học thị trấn đăng ký từ sớm những người khác thì ở lại tiệm bánh bao giúp đỡ, ba ngày khai trương chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh rỗi. Cậu chuẩn bị tổng cộng năm loại nhân bánh bao: Đậu phụ cay, thịt băm dưa chua, thịt lợn hành lá, cải thảo nấm mèo miến và thì là quẩy miến chay.

Thời này chưa có dầu hào hay mì chính, cậu đã đến nhà máy thịt mua khá nhiều xương gà về hầm canh. Xương gà hầm với da lợn, được một nồi canh to đặc sánh, để nguội sẽ đông lại thành thạch, băm nhỏ trộn với nhân bánh thì thơm thôi rồi. Chỉ có hai loại nhân mặn, vì bánh tặng kèm là nhân chay, nên mọi người đều thích mua một cái nhân mặn, rồi lại chọn thêm một cái nhân chay.

Mẹ cậu cùng anh cả Sơn bận rộn ở ngoài đón khách, thu tiền bán bánh, hai chị dâu thì ở trong nhà phụ giúp gói bánh, anh hai thì lo liệu khách ăn tại chỗ, nào là múc canh, bưng bánh, lau bàn, bận túi bụi.

Thời buổi này, ngay cả bánh bao nhân thịt cũng rất rẻ. Một cái bánh bao nhân thịt có giá hai hào rưỡi, bánh bao chay một hào rưỡi, mức lương trung bình là ba mươi sáu tệ tám hào, thi thoảng ăn một bữa hoàn toàn có thể chi trả được.

Bánh bao cậu làm thì khỏi phải bàn. Bột nở tốt, tuy là bột mì trộn nhưng nở ra rất mềm xốp, ánh lên màu vàng nhạt lại bóng mỡ, nhìn thôi đã thấy thèm. Bánh bao bẻ ra, bên trong đầy ắp nhân, nước canh đậm đà chảy dọc theo đầu ngón tay, khiến người ta không nhịn được phải cúi xuống liếʍ, chẳng màng đến hình tượng của mình.

Trong tiệm còn có giấm và tỏi, khách ăn tại chỗ sẽ được tặng một đĩa nhỏ giấm và vài tép tỏi. Chỉ là mọi người đều sợ ăn tỏi rồi không nói chuyện được, nên ít ai ăn tỏi nhưng dù vậy, tép tỏi cũng chẳng còn thừa, dù sao cũng là đồ cho không, cứ thế bị đút túi mang về.

Thời buổi này, vài tép tỏi cũng là thứ tốt. Đợi đến khi cha cậu đưa từng đứa trẻ vào lớp học rồi quay lại từ trường, mấy trăm cái bánh bao chuẩn bị cho buổi sáng đã bán hết sạch. Vẫn còn người xếp hàng chờ đợi bánh bao mới hấp xong.

Cả nhà bận rộn cả buổi sáng đến nước cũng chẳng kịp uống. Giờ mới có thể ngồi xuống, uống vài ngụm canh miễn phí. Canh này vẫn được nấu bằng xương gà còn lại với cải thảo, có chút váng mỡ uống cũng rất ngon.

"Ồ, tiệm mới mở à?"

Lúc cả nhà đang nghỉ ngơi, có mấy thanh niên bước vào. Người dẫn đầu khá cao, trông cũng đẹp trai nhưng lại mang vẻ mặt cà lơ phất phơ, nhìn không giống người tốt. Mấy người đi theo sau anh cũng bắt chước theo, mang theo vẻ lưu manh.

"Ninh Huyên, sao không ở trong nhà máy, lại chạy ra đây?" Có người nhận ra thanh niên vừa bước vào, lớn tiếng chào hỏi.

"Nhà máy cũng chẳng có việc gì, bây giờ hiệu quả làm ăn kém lắm." Ninh Huyên cười toe toét, méo miệng, trông càng không giống người tốt: "Sao mọi người đều xếp hàng ở đây? Bánh bao mua một tặng một? Chậc chậc, chuyện tốt thế này mà tôi lại không biết nhỉ?"

"Nhà người ta mới khai trương, ba ngày đầu mua một tặng một kèm súp nữa." Người nọ cười hề hề, nhường chỗ cho Ninh Huyên: "Tôi vừa mới tranh được hai cái, ngon thật đấy định mua thêm mấy cái mang về cho vợ con ăn."

"Ông chủ hào phóng thật, canh này cũng miễn phí à? Cho tôi mấy bát súp trước đã."

Ninh Huyên này vừa vào nhà những người đang ngồi bên bàn đều đứng dậy nhường chỗ. Cũng không phải nể anh, chủ yếu là thấy mấy thanh niên đều có dáng vẻ lưu manh nên không ai muốn gây chuyện. Ninh Huyên cũng không khách sáo, giơ chân ngồi xuống, ngồi ở vị trí gần cửa sổ kính nhất, nhìn vào bên trong.

"Khá sạch sẽ đấy!"

Sở Phi Sơn bưng mấy bát canh qua, cũng không dám nói gì, đặt bát xuống rồi đi sang bên cạnh ngồi. Cả nhà nhìn mấy tên lưu manh này đều khá căng thẳng, chỉ có cậu đứng trong bếp, đầu cũng không ngẩng lên, tay vẫn tiếp tục gói bánh.

Năm 88 vừa mới nghiêm cấm, bây giờ đám lưu manh này cùng lắm là đi khắp nơi kiếm chút lợi nhỏ, cũng không dám gây chuyện nên không cần phải sợ chỉ là cậu không ngờ, Ninh Huyên này sau đó ngày nào cũng đến ăn bánh bao, lại còn bám lấy cậu.