Sau Cánh Cửa Phòng Tắm Của Lão Bản

Chương 14: Về Nhà

Người nhà ông chủ phái người đến đón Công và ông chủ về nhà cũ.

Công tự nhận mình là người từng trải, nhưng khi xe chạy vào nhà cũ, cậu vẫn không nhịn được nhìn ông chủ: "Mình yêu ơi, chỗ nào là nhà anh thế?"

Ông chủ bình thản nói: "Chỗ nào em thấy đều là nhà anh."

Công nhìn quanh một lượt, tất cả sao? Cậu nhớ không nhầm thì vừa mới đi qua trại ngựa, sân golf, còn có cả sân đỗ trực thăng và một bãi cỏ rộng mênh mông. Và ở phía xa xa còn có gì đó mà cậu không nhìn rõ.

Công sợ hỏi nữa trái tim nhỏ bé của mình sẽ không chịu nổi, nên im lặng chuyển chủ đề.

Công lẩm bẩm: "Lần đầu chơi lớn thế này, hơi hồi hộp thật."

Ông chủ không thấy Công có vẻ gì là hồi hộp, ngược lại trên mặt cậu lại lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.

Chiếc xe dừng lại trước một tòa kiến trúc tráng lệ như cung điện. Hai vệ sĩ mặc đồng phục giúp Công và ông chủ mở cửa xe, còn có một người xách theo túi lớn túi nhỏ, chắc chắn là đồ ông chủ đã chuẩn bị.

Công đưa tay giúp xách đồ, đi theo ông chủ vào trong. Quản gia ra đón.

Khí áp của ông chủ trở nên cực thấp từ khi bước chân vào tòa kiến trúc, Công đứng gần cũng bị ảnh hưởng, cậu nuốt nước bọt.

Hai người đi qua sảnh vào, rẽ vào phòng khách. Ba người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi xem TV, nghe thấy tiếng bước chân, cả ba người cùng ngẩng đầu lên nhìn.

Công đã xem ảnh, biết ba người này là ba của ông chủ, anh trai và chị gái. Nhưng ông chủ nói hôm nay cả nhà cùng ăn cơm, vậy sao mẹ anh không ở đây?

Nhưng Công chưa kịp nghĩ thêm, ông chủ đã lên tiếng giới thiệu: "Ba, đây là XX, trước đây ba nói con lừa ba, bây giờ con với cậu ấy đã đăng ký kết hôn rồi, ba còn gì để nói nữa không?"

Ông chủ: "Nếu ba vẫn chưa tin thì muốn xem giấy đăng ký kết hôn của bọn con không?"

Công: "!!!"

Ông chủ mạnh mẽ quá đi, vừa vào cửa đã tung chiêu lớn với Boss rồi! Ít ra thì cũng phải ngồi xuống ăn cơm, mọi người nói đôi ba câu khách sáo, từ từ tiến tới chứ.

Ba người kia cũng không ngờ ông chủ lại thẳng thắn như vậy, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.

Ba của ông chủ nghĩ thầm: "Kết hôn giả? Tưởng ta không biết à?"

Ánh mắt ông đảo qua bàn tay trần trụi của Công và ông chủ, trầm giọng nói: "Đã đăng ký kết hôn rồi, sao còn chưa mua nhẫn cho người ta?"

Công và ông chủ đồng thời giật mình: "Chết rồi, chỉ lo đăng ký kết hôn, mọi chuyện khác đều nghĩ chu toàn, mà lại quên mất chuyện này!"

Vừa dứt lời, Công đột ngột buông tay ném đồ đạc xuống đất: "Mình yêu ơi, vẫn là ba anh nghĩ cho em!"

Ba của ông chủ: "..."

Anh trai của ông chủ: "Phụt!"

Chị gái của ông chủ: "???"

"Mình yêu"? "Ba anh"?

Ông chủ đã tung chiêu lớn rồi, Công nghĩ mình cũng không thể thua kém.

Công vòng tay ôm lấy cánh tay ông chủ, vì cậu cao hơn ông chủ vài cm nên phải nghiêng người vào nói: "Nhưng mà ba ơi, ba hiểu lầm mình yêu rồi, không phải là anh ấy không mua nhẫn cho em, mà là em chưa nhìn thấy viên “trứng bồ câu” nào ưng ý cả. Nhẫn cưới mà, cả đời chỉ có một lần, đương nhiên phải cẩn thận một chút, mình yêu nói có đúng không?"

Ông chủ toàn thân cứng đờ: "...Đúng."

Chị gái của ông chủ vẻ mặt khó hiểu: "Một thằng con trai thì cần trứng bồ câu gì? Em muốn nuôi chim à?"

Công suýt thì cười phá lên, cậu cố nhịn, miễn cưỡng làm ra vẻ ủy khuất: "Mình yêu ơi, chị anh kìa!"

Tuy rằng Công cũng rất đẹp trai, lại còn năng động, nhưng chính vì vậy, mọi hành động của cậu càng thêm tương phản.

Ba của ông chủ không thể chịu nổi cảnh "chó con làm nũng" nữa, liền nói: "Thôi được rồi, đừng nói nữa, đủ người rồi thì vào ăn cơm thôi."

Đủ người? Thế mẹ của ông chủ đâu?

Công nhỏ giọng hỏi ông chủ: "Mẹ anh hôm nay không ở nhà à?"

Ông chủ vẻ mặt đương nhiên: "Có chứ, em không thấy sao?"

Công nhìn quanh một vòng, xác nhận mình thật sự không thấy mẹ của ông chủ đâu, giọng có chút run run: "Ở đâu vậy, sao em không thấy?"

Trước kia cậu nghe nói mấy nhà hào môn đều có bí mật huyền học, chẳng lẽ hôm nay cậu sẽ được tận mắt chứng kiến?

Không ngờ ông chủ lại giơ tay chỉ vào chiếc TV đang bật: "Kia không phải sao."

Công: "Má ơi, anh nói cái người trên TV à! Nhà anh ăn cơm kiểu này à?"

Ông chủ: "Anh quanh năm suốt tháng cũng chỉ gặp mẹ được vài lần, muốn gặp bà ấy thì bật TV lên cho nhanh."

Công: "...Đây đúng là trải nghiệm hào môn chưa từng có."

Có lẽ là do Công vừa rồi có vẻ "quá sáng mắt" nên ba của ông chủ không nói gì thêm, bữa cơm cứ thế mà trôi qua một cách bình thường.

Công có chút thất vọng, cậu đã chuẩn bị sẵn tiết mục gắp thức ăn cho nhau để thể hiện tình cảm mà lại không có cơ hội dùng tới.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại ngồi nói chuyện một lát, rồi ông chủ và Công chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

Ai ngờ ba của ông chủ nhìn hai người một cái, chậm rãi nói: "Khó khăn lắm mới về một chuyến, tối nay cứ ở lại đây đi."

Công: "Thảo nào lúc ăn cơm im lặng thế, hóa ra là chờ ở đây!"

Hôm nay không có lời đùa cợt.