Xấu Nữ Nông Thôn Quật Khởi Trong Nạn Đói Nhờ Y Thuật

Chương 5

Trần Đại Sơn tựa lưng vào tường, ánh mắt đờ đẫn. Nghe nàng nói xong, hắn cũng không phản ứng gì.

Lý Nhứ cười khổ: “Trong mơ có nói nhà mình sống được tới lúc nào không con?”

Giọng nàng ấy vẫn đầy vẻ bi quan.

Nhà đã hết sạch lương thực, chẳng ai cho họ vay mượn. Năm miệng ăn chỉ còn nước ngồi chờ chết.

Tiểu Uyển cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể nguyên chủ đã kiệt quệ.

Lần cuối họ ăn là ba ngày trước. Khi đó, Lý Nhứ nấu chút cháo loãng từ vài hạt gạo cuối cùng trong nhà rồi chia cho ba đứa trẻ. Nguyên chủ lén nhường phần của mình cho hai đệ đệ, vì thế nàng mới chết vì đói.

Không nói thêm lời nào, Trần Tiểu Uyển cúi đầu, nhìn vào cổ tay trái của mình.

Ở thời hiện đại, khi nàng năm tuổi, trước khi bà nội mất, bà ấy đã đeo vào tay nàng một chiếc vòng màu đỏ sẫm.

Chiếc vòng ấy chứa một không gian kỳ diệu, nơi thời gian trôi qua chậm hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Trong không gian đó, một ngày tương đương với một giờ bên ngoài nên mọi thứ bên trong phát triển rất nhanh.

Sau này, có lần nàng vô tình bị thương, máu nhỏ vào chiếc vòng khiến nó biến mất. Thay vào đó, trên cổ tay nàng đã xuất hiện một dấu ấn hình hoa mai.

May mắn là, không gian ấy cũng đã xuyên không theo nàng đến đây.

Qua nhiều năm, nàng đã sắp xếp không gian một cách gọn gàng. Bên trong có một căn nhà gỗ nhỏ, vừa là nơi lưu trữ đồ đạc, vừa là chỗ nghỉ ngơi.

Phía trước nhà có một con sông nhỏ trong vắt, nơi nuôi những con cá đủ màu sắc. Bên kia bờ sông là một mảnh ruộng đã được khai hoang, nàng đã trồng một số loại dược liệu ở đó.

Lúc còn ở hiện đại, nàng không thiếu ăn thiếu mặc nên không tích trữ nhiều lương thực. Cá trong sông hầu hết cũng là cá cảnh.

Giá mà biết trước mình sẽ xuyên không đến thời kỳ nạn đói, chắc chắn nàng đã chuẩn bị kỹ càng hơn rồi.

Trần Tiểu Uyển ngẩng đầu lên, định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, nàng thấy Lý Nhứ lảo đảo rồi ngã gục xuống đất.

Trần Đại Sơn nhìn cảnh đó, ánh mắt trống rỗng, chẳng tỏ ra ngạc nhiên. Có vẻ như hắn đã chấp nhận rằng ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.

Tiểu Uyển do dự một chút rồi cắn răng đứng dậy, đỡ Lý Nhứ lên giường.

Sau đó, nàng lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, nhắm mắt lại và tiến vào không gian của mình.

Nàng tìm được một ít bột mì trong kho lưu trữ, vốn dùng để làm bánh trong quá khứ.



Sau một giờ, nàng rời khỏi không gian, trong khi thế giới bên ngoài chỉ mới trôi qua hai phút.

Lúc này, trên tay nàng đã có năm chiếc bánh bao.

Bánh bao không quá đẹp, hơi cháy và màu hơi đen. Tay nghề của nàng vốn dĩ không cao, nhưng lúc này chúng đã là món ăn cứu mạng.