Sơn Thần Hèn Mọn Phát Sóng Trực Tiếp Xin Ăn

Chương 22

Ban đầu, Bạch Yếm từng lo lắng không biết sống chung với ba người bạn cùng phòng là "phú nhị đại" có khó khăn gì không. Nhưng sau vài ngày gặp gỡ, anh nhận ra họ không giống như những gì trong sách vở hay phim ảnh miêu tả.

Họ đều rất dễ gần, tính cách tốt.

Còn việc Thẩm Gia Hòa quay về học ngành nông nghiệp thì sao? Đó là vì ước mơ của Thẩm Gia Hòa.

Ước mơ của Thẩm Gia Hòa là… thiến hết những con lợn trên đời!

Khi nghe đến ước mơ này, Bạch Yếm tò mò hỏi lý do. Và câu trả lời của Thẩm Gia Hòa khiến mọi người cười bò.

Thẩm Gia Hòa nghiêm túc kể lại rằng hồi nhỏ từng bị một con lợn xông thẳng vào người, suýt nữa thì bị nó đẩy ngã xuống hố phân. Nếu không nhờ nắm chặt đuôi con lợn, có lẽ giờ này mọi người đã không được gặp anh rồi.

Vì vậy, từ ngày đó, anh quyết tâm với ước mơ: thiến hết lợn, vỗ béo chúng rồi mổ thịt ăn sạch!

Còn Diệp Trác thì sao? Gia đình Diệp Trác làm về kinh doanh khu nghỉ dưỡng du lịch. Ngoài khu nghỉ dưỡng, họ còn buôn bán cây cảnh. Vì vậy, Diệp Trác rất có hứng thú với lĩnh vực này và sớm định hình được mục tiêu của mình.

Trong buổi thảo luận hôm qua, nhờ sự am hiểu của mỗi người mà cả nhóm đã đóng góp nhiều ý kiến rất chuyên nghiệp.

Sáng nay, cả ba người đều mỉm cười trìu mến, nhìn Bạch Yếm – “đại đáng yêu” đang ôm Mễ Mễ – “tiểu đáng yêu.” Đôi mắt họ đầy sự yêu thương, như thể có thể nhìn thấy hình dạng của nó vậy.

Bạch Yếm có gương mặt trẻ con, lại sở hữu vẻ ngoài dễ thương, tinh tế, không có chút nào gây cảm giác đe dọa.

Lần đầu gặp Bạch Yếm, họ thậm chí tưởng rằng anh chưa đủ tuổi thành niên.

Nhưng sau khi tiếp xúc, họ nhận ra tính cách của Bạch Yếm thật sự rất tốt. Anh sống có chừng mực, đối xử chân thành với mọi người, lâu dần khiến cả nhóm cảm thấy như anh em ruột thịt.

Điều quan trọng nhất chính là sự chân thành của Bạch Yếm. Một khi anh đã tin tưởng ai, anh sẽ không giữ lại điều gì, luôn tốt với người đó, thậm chí đôi khi có chút dựa dẫm. Khi có việc gì, anh luôn nghĩ đến người đó.

Sự chân thành ấy chính là tuyệt chiêu khiến Trình Thiên và mọi người hoàn toàn "đổ gục" trước Bạch Yếm.

Khi nhóm người bước ra khỏi cửa, họ vừa chuẩn bị lấy nước rửa mặt và đánh răng, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Nhìn thấy đống đồ trước mặt, chiếc cốc của Diệp Trác rơi xuống đất, anh quay sang Trình Thiên, không kìm được mà túm lấy tay cậu, nhẹ nhàng véo một cái. Trình Thiên đau đớn kêu lên rồi đấm nhẹ vào người Diệp Trác: "Cậu véo tôi làm gì?"

Diệp Trác liếʍ môi, nhìn vào sân, lắp bắp: "Tôi... không nhìn nhầm chứ?"

Cánh cửa lớn bị mở ra, dưới đất không có đá xanh mà đầy vết chân. Có thể nhận thấy một số dấu vết của động vật lớn. Trong sân có vài loại thảo dược quen thuộc, rõ nhất là một cây màu đỏ, thân tròn mập, trên đầu có những quả nhỏ như quả cà rốt.

Nhưng Diệp Trác thề bằng tóc của mình rằng, cái này tuyệt đối không phải cà rốt!!

Bên cạnh đó là những chiếc rương gỗ, những chiếc rương đã bị mục nát, nhưng qua những khe hở có thể thấy bên trong xếp ngay ngắn một số trang sức vàng lấp lánh, chiếc vòng tay ngọc đỏ nằm yên trên mặt đất, hiển nhiên là đã rơi ra ngoài.