Sau khi chuẩn bị xong, trời đã hoàn toàn tối. Ban đêm trên núi hơi se lạnh. Trong khi đó, nhiệt độ dưới núi đang bắt đầu tăng cao, chỉ có trên này là còn mát mẻ, dễ chịu.
Mấy người nằm trên một tấm ván gỗ lớn. Cả căn nhà chỉ có duy nhất một cái giường có thể ngủ được, mà nó lại dành cho Mễ Mễ. Thành ra, mọi người đành tạm bợ một chút.
Nhưng cũng quen rồi, mấy ngày qua họ đều phải thích nghi như vậy, chẳng có gì là không chịu nổi.
Ánh trăng từ từ nấp sau những tầng mây, nhường chỗ cho mặt trời lặng lẽ ló dạng ở phía chân trời. Mễ Mễ mở mắt, lập tức thấy cậu nhỏ và ba người chú đang nằm dưới giường.
Hôm đó, Bạch Ngọc đã nói rất nhiều với cậu bé. Mễ Mễ hiểu rằng mẹ không phải bỏ rơi mình, mà là vì không còn cách nào khác, mẹ phải về trời làm thần tiên. Khi nào cậu lớn lên, có râu tóc bạc trắng, nhắm mắt lại, cậu sẽ được gặp mẹ.
Đối với khái niệm về cái chết, Mễ Mễ vẫn mơ hồ. Nhưng có một điều cậu hiểu rõ: nếu không có cậu nhỏ, đến mẹ cũng không gặp được.
Nhìn thấy cậu nhỏ, Mễ Mễ nhích người dậy, lật chăn qua một bên. Nhìn không thạo lắm, nhưng vẫn cố mặc đồ vào, bám lấy thành giường, nhón chân nỗ lực trèo xuống.
Một bàn tay to lớn đỡ lấy mông Mễ Mễ. Cậu bé ngơ ngác cúi nhìn xuống, chỉ thấy Diệp Trác đang bất lực giơ tay, bế cậu xuống và nói:
“Mễ Mễ, thương lượng tí nhé. Lần sau làm gì thì nhìn cho kỹ chút được không?”
Nếu không phải Diệp Trác tỉnh dậy kịp, bàn chân nhỏ của Mễ Mễ có lẽ đã đạp thẳng lên mặt anh rồi.
Mễ Mễ hơi ngại ngùng, vì thấp quá nên cậu bé không nhìn rõ bên dưới, có chút "chỉ lo trên quên dưới."
Nhìn gương mặt đỏ bừng đầy áy náy của cậu bé đáng yêu, Diệp Trác thật sự không chịu nổi sự dễ thương này.
Bị Mễ Mễ "tấn công bằng độ đáng yêu" từ sáng sớm, Diệp Trác cũng quyết định thức dậy luôn.
Mễ Mễ thấy chú Diệp tha thứ cho mình, lập tức cười hớn hở, trèo đèo lội suối leo thẳng lên giường cậu nhỏ, kéo chăn ra chui tọt vào.
Hai "ngọn núi" mà Tiểu Dương phải vượt qua chính là chân của Trình Thiên và Thẩm Gia Hòa. Cả hai bị Mễ Mễ giẫm lên đều mở mắt, ngồi dậy, nhìn sang Diệp Trác đang chuẩn bị đánh răng rửa mặt, rồi cũng đứng lên chuẩn bị vệ sinh cá nhân.
Dù vẫn còn bất ngờ về chuyện "Bạch Yếm" trở thành Sơn Thần, họ quyết định không đánh thức Bạch Yếm.
Trong vòng tay của cậu nhỏ, Mễ Mễ ngoan ngoãn, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Mễ Mễ không buồn ngủ, nhưng được cậu nhỏ ôm thế này thì vui lắm rồi.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, Trình Thiên và Thẩm Gia Hòa không khỏi mềm lòng. Đây đúng là thần tiên ngoan ngoãn chứ đâu.
So sánh với bọn trẻ con trong họ hàng nhà mình, họ bất giác rùng mình, vội vàng xua ngay hình ảnh đám "nhóc quậy" ấy ra khỏi đầu. Không thể nghĩ đến, quá đáng sợ!
Cả ba đều xuất thân từ gia đình giàu có, nên con cái họ hàng của họ thường được nuông chiều hết mực. Thẩm Gia Hòa còn có một cậu em trai, gia đình anh có ba anh em. Anh trai lớn hiện đang làm việc trong công ty gia đình chuyên về bất động sản, bên cạnh đó còn tham gia một số ngành nghề khác.