Sau Khi Người Câm Nhỏ Được Hào Môn Nhận Về

Chương 4

Mục đích không gì khác ngoài việc khiến cậu trở thành trò cười trước mặt bạn bè của anh ta. Hứa Trí Vân muốn Thanh Thanh mất hết mặt mũi để rồi cậu sẽ tự động tránh xa ông chủ ra.

"Phù Thanh Thanh! Đi đổ rác đi!" Anh ta hét lên rồi tự mãn gửi tin nhắn khoe kế hoạch trong nhóm chat riêng của mình.

Thanh Thanh không nói gì mà chỉ lặng lẽ rút túi rác đầy ra khỏi thùng. Công việc của cậu rất rõ ràng: rửa bát, đổ rác, đôi khi cắt trái cây. Đó là những việc cậu có thể làm và cậu làm chúng rất tốt.

Mùi rượu và thức ăn thừa từ túi rác nồng nặc khiến người khác phải nhăn mặt, nhưng Thanh Thanh đã quen rồi. Cậu chẳng bận tâm. Trong đầu, cậu vẫn luôn tự nhủ: ông chủ là người tốt, vì vậy cậu sẽ làm tốt phần việc của mình để không phụ lòng ông chủ.

Cậu biết Hứa Trí Vân cũng thích ông chủ. Nhưng cậu không quan tâm. Cậu cũng thích ông chủ và không ai có thể ngăn cản cậu tiếp tục thích ông chủ cả.

Trong một khoảnh khắc, Thanh Thanh bỗng thấy buồn cười. Hứa Trí Vân thật tham lam. Tại sao không thể để cả hai người cùng thích ông chủ nhỉ? Những nhân viên khác cũng yêu mến ông chủ vì sự rộng lượng và tốt bụng, đâu chỉ riêng anh ta đâu chứ.

Cậu hít một hơi thật sâu, tay siết chặt túi rác rồi mạnh mẽ vung tay. Túi rác vẽ nên một đường cong hoàn hảo trên không, rơi chính xác vào thùng rác. Thanh Thanh khẽ mỉm cười, tự hài lòng với "thành tích" nhỏ bé này. Trước đây, cậu thường xuyên ném trượt nên phải cúi xuống nhặt từng mẩu rác rơi vãi.

Chợt, một tiếng "cạch" vang lên…

Tiếng bật lửa vang lên trong con hẻm yên tĩnh nghe thật rõ ràng khiến Phù Thanh Thanh theo bản năng quay đầu nhìn về phía đó.

Cách cậu không xa có một người đàn ông cao ráo nhả ra một vòng khói thuốc. Ánh sáng lờ mờ hòa cùng làn khói bay lên tạo nên một cảnh tượng mơ hồ khiến Thanh Thanh không thể nhìn rõ gương mặt người đó.

“Có thể giúp tôi buộc tóc không?”

Giọng nói trầm thấp và ấm áp như có từ tính, pha lẫn chút ý cười. Đôi lông mày đen nhánh của người đàn ông khẽ nhướng lên, ánh mắt mang theo chút bông đùa nhàn nhã.

Là đang nói với cậu sao?

Thanh Thanh chỉ vào chính mình, ánh mắt dò hỏi người đàn ông.

Tiếng cười khẽ lại vang lên, người đó vẫy tay gọi cậu lại. Thanh Thanh không suy nghĩ nhiều mà vội vàng chạy tới. Ông chủ từng dặn cậu rằng giúp đỡ người khác là một điều tốt.

Người đàn ông để tóc hơi dài, hơi xoăn, những lọn tóc rủ xuống một cách tự nhiên. Khuôn mặt người đó sắc nét và tinh tế đến mức khó tin, ngay cả dưới môi cũng có một nốt ruồi nhỏ như điểm nhấn hoàn hảo. Thanh Thanh đứng ngây ra vì cậu chưa từng gặp ai đẹp đến mức này.