"Cậu muốn ngủ ở phòng nào?" Lydia chỉ về phía cánh cửa bên trái, rồi lại chỉ sang cánh cửa bên phải.
Chú mèo con—giờ đã là một cậu bé nhỏ nhắn—vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ngồi bệt trên sàn gỗ, nghe thấy Lydia hỏi thì ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Mái tóc cắt kiểu đầu nấm gọn gàng rủ xuống trán, đôi mắt đen lay láy mở to, đôi môi nhỏ mấp máy nhưng chẳng phát ra được tiếng nào.
"À phải rồi, cậu có tên không?"
"..."
"Nếu cậu không nói, tôi sẽ đặt cho cậu một cái tên đấy nhé."
Lydia nheo mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười tinh nghịch. Ngón tay thon dài đưa lên cằm, cô khẽ vuốt ve như đang suy nghĩ sâu xa.
"Nên đặt tên gì đây nhỉ..."
Trong đầu cô hiện lên hàng loạt cái tên, phần lớn là của những người mà cô từng gặp trong Vương Quốc Ma Pháp—có người thân thiết, cũng có kẻ mà cô căm ghét tận xương tủy. Nhưng bất kể cái tên nào, nghĩ kỹ lại đều không phù hợp.
Bất chợt, ánh mắt cô sáng lên. Lydia cúi xuống hỏi: "Cloud thì sao? Vì cậu đen tuyền như một đám mây đen ấy. Nhưng nếu gọi là Black thì nghe u ám quá, không hợp với một nhóc đáng yêu như cậu. Cloud nghe hay hơn nhiều. Ừ, vậy từ giờ cậu tên là Cloud nhé!"
Sau khi đặt tên xong, Lydia thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
"Vậy, Cloud, cậu chọn phòng nào nào?"
Cloud—cậu bé mèo—vẫn không phản ứng, vẫn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lydia. Khác biệt duy nhất là lần này cậu chớp mắt một cái.
Lydia chớp mắt vài lần, rồi như chợt nhận ra điều gì. Cô cúi người xuống, gương mặt gần sát với Cloud, tỉ mỉ quan sát.
"Này nhóc, tôi đã biến cậu thành người rồi đấy. Cậu có thể nói chuyện rồi, biết không?"
Cậu nhóc Cloud chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lydia, rồi khẽ rụt đầu lại. Thế nhưng, cậu vẫn không nói lời nào.
Đây là lần đầu tiên Lydia gặp phải tình huống như thế này.
Hai chú mèo đen mà cô từng nuôi trước đây, sau khi được biến thành người, đều có thể nói chuyện ngay lập tức.
Chú mèo đầu tiên tên là Alice, một cô nàng lắm lời chính hiệu. Sau khi biến thành người, Alice vui mừng đến mức mỗi ngày đều kiếm cớ để huyên thuyên không ngừng.
Lydia luôn tự nhận mình là người rất kiên nhẫn, nhưng Alice đã không ít lần khiến cô phải dùng phép thuật khóa miệng lại mới có thể yên tĩnh được đôi chút.
“À…” Lydia đứng thẳng dậy, chậm rãi nói: “Cậu chậm hiểu như vậy thật hiếm thấy đấy. Thôi, đặt cho cậu một biệt danh đi. Gọi là A Qua nhé. Cậu ngủ ở phòng bên trái, còn tôi sẽ ở phòng bên phải.”
Tầng hai của ngôi nhà giờ đây trống trơn. Ban đầu, bụi bặm phủ kín khắp nơi, nhưng sau cơn lốc xoáy nho nhỏ lúc nãy, mọi thứ đã trở nên sạch bóng.
Cả hai căn phòng, trái hay phải, về cơ bản chẳng có gì khác nhau, chỉ khác ở vị trí cửa sổ mà thôi.
Vừa nãy Lydia đã mở toang cả hai cánh cửa phòng để quét sạch bụi. Giờ đây, cô bước đến cánh cửa bên phải, nhẹ nhàng đóng lại, bàn tay đặt lên nắm cửa cũ kỹ, miệng lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ dài.