Bạch Nguyệt Sanh đột nhiên ngồi dậy. Sau khi phóng tư cảm ra phạm vi lớn, cậu chắc chắn: Jeremy không còn ở thế giới này.
Đến đột ngột, đi cũng không thể hiểu nổi.
Làm một phát xong thì chạy là sao?
Bạch Nguyệt Sanh ngồi trên chiếc chăn lông ngỗng, trên thân thể trần trụi mịn màng vẫn còn vệt đỏ do bị “xử lý”, eo cậu đau nhức, cảm giác khó chịu ở phía sau nhắc nhở cậu rằng: đó không phải là mộng xuân.
Thân thể Jeremy khác với người thường, vì thời niên thiếu từng đánh mất ngũ cảm, lại từng trở thành cỗ máy gϊếŧ người, khiến anh ta có nỗi ám ảnh đặc biệt với tiếp xúc da thịt, lúc đầu căn bản không khống chế được sức lực, cũng may là thể chất của cậu đã được A Cửu nâng đến một mức độ nhất định, nếu không không chỉ đơn giản là trốn đi nữa, mà là bị làm chết.
Nhưng sau đó Bạch Nguyệt Sanh cũng cảm thấy sợ hãi, cậu nghiên cứu rất lâu, sau khi khơi gợi nhân tính của Jeremy, cậu cũng từ từ dạy anh ta thế nào mới là làʍ t̠ìиɦ thật sự— đây là chuyện thân mật giữa các cặp tình nhân, là điều mà hai người đều được tận hưởng.
Nhưng Bạch Nguyệt Sanh không biết rằng, quá trình đó, điều mà Jeremy thật sự học được không chỉ đơn giản là làʍ t̠ìиɦ, mà là yêu, anh ta… yêu Bạch Nguyệt Sanh.
Nhưng dù vậy, những tế bào đã được tinh lọc quá mức của Jeremy vẫn khao khát kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan hơn người thường, nên dù có dịu dàng đến đâu, sau một hồi ân ái, Bạch Nguyệt Sanh cũng cảm thấy rất mệt.
Sướиɠ thì sướиɠ, nhưng sướиɠ quá mức thì hơi khó xử.
Bạch Nguyệt Sanh lắc đầu, đỡ lấy cái éo đau nhức xuống giường, lê bước vào phòng tắm, mãi đến khi ngâm mình nào nước ấm, cả người cậu mới được thả lỏng, cần cổ thon dài ngửa về phía sau, cậu dựa bồn tắm trông như một con mèo lười biếng thích hưởng thụ.
Trong làn hơi nước mờ ảo, đôi mắt xinh đẹp của chàng trai híp lại, hiển nhiên trong đã hiểu rõ.
Sợ cậu không xuống được giường đều là giả, nguyên nhân thật sự là nếu làm thì sẽ bị đưa về.
Chắc chắn Jeremy đã biết điều này từ trước, cho nên mới không chịu làʍ t̠ìиɦ với cậu. Sau đó chắc do không chịu nổi— dù sao cũng cách biệt hai mươi năm.
Hơn nữa Bạch Nguyệt Sanh rất rõ tính cách của Jeremy, người đàn ông đó nhìn thì có vẻ bình tĩnh cẩn thận, thật ra rất đa nghi lại có tính cách sạch sẽ nghiêm trọng, gần trăm năm nay, trừ Bạch Nguyệt Sanh ra không ai có thể lại gần anh ta, càng đừng nói đến chuyện làm những việc thân mật. Chắc là do làm hoàng đế cấm dục suốt hai mươi năm, nghẹn đến mức thật sự không chịu nổi nữa nên dù biết sẽ phải rời đi nhưng vẫn muốn làm.
Nhưng Bạch Nguyệt Sanh cũng hiểu, chắc chắn Jeremy vẫn còn cách trở lại Trái Đất, nếu không với sức chịu đựng của anh ta, nếu thật sự có đi mà không có về, Jeremy chắc chắn sẽ nhịn được.
Nghĩ tới nghĩ lui Bạch Nguyệt Sanh lại thấy đau đầu, toàn là chuyện gì vậy? Vạn người mê thêm thể chất may mắn cấp S đã đủ phiền, giờ lại thêm một tên muốn gây sự, sao cuốc sống ở Trái Đất của cậu lại khó bình thường như vậy?
Từ phòng tắm đi ra, Bạch Nguyệt Sanh mặc quần áo xong thì chuẩn bị xuống lầu tìm chút gì đó để ăn. Cậu đói, đói đến mức có thể ăn ba cái bánh rừng đen cộng thêm hai cái bánh bông lan mật ong kèm theo một cái bánh pudding siro.
Cho nên, sau khi A Cửu đi chơi về, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ký chủ mê đồ ngọt nhà mình.
“Ăn nhiều như vậy, anh muốn ngọt chết à?”
Bạch Nguyệt Sanh vừa ăn xong hai cái bánh rừng đen đột nhiên buông nĩa xuống: “Em còn biết trở về à? Có hệ thống nào như em không? Bỏ ký chủ của mình để đi chơi, không muốn thăng cấp nữa à?”
“Có, tại sao lại không?” Giọng điệu thờ ơ.
Bạch Nguyệt Sanh nhướng mày: “Lại không cố gắng, cả đời này em cứ làm một con chó độc thân đi.”
“Xin chú ý.”
Hệ thống nghiêm túc nói: “Là chó độc thân thẳng nam.”
Bạch Nguyệt Sanh: “Cút!”
A Cửu thấy cậu nhàn nhã không sao thì muốn cút thật. Nó theo thường lệ kiểm tra lại tiến độ nhiệm vụ, lải nhải theo quy trình: “Chú ý tới giá trị tài sản của anh đi, tủ quần áo của anh đã gần bảy vạn, mau chóng dọn dẹp rồi vứt đi, chiếm tài nguyên. Còn có điện thoại của anh nữa, đổi cái điện thoại người già hai ba trăm là được rồi, dùng cái gì mà IPhone, cũng không nhìn lại thân phận của mình đi, anh dùng được chắc? Lại còn mấy cái bánh ngọt này, kiềm chế chút đi, một lúc mua nhiều thế này nhiệm vụ của anh sẽ ngỏm củ tỏi…”
Bạch Nguyệt Sanh thấy thì mặt như tro tàn: “Cút cút cút! Cút nhanh!”
A Cửu lại kiểm tra giá trị nổi tiếng, rất ổn, không tồi, sau đó lại nhìn ghi chép những chuyện đã xảy ra: đi ngang qua một trăm vạn— không nhặt; di sản hai mươi tỷ— quyên tặng; Tưởng tam thiếu nhiệt tình theo đuổi— từ chối; chết ngoài ý muốn… đợi đã!
A Cửu cất tiếng: “Jeremy?”
Bạch Nguyệt Sanh không thèm ngẩng đầu: “Ừm.”
A Cửu: “Cái gã cỗ máy gϊếŧ người được anh cứu trong nhiệm vụ thứ ba ấy hả?”
Bạch Nguyệt Sanh nhàn nhã ăn xong một cái bánh pudding siro rồi uống một ngụm trà đỏ: “Lịch sự chút, đó là bạn trai anh.”
“Bạn trai cũ.”
A Cửu nhấn mạnh: “Là một trong số bạn trai cũ!”
Bạch Nguyệt Sanh không hiểu tại sao mình lại trói buộc với một hệ thống ghét đồng tính chung tình lại còn trở thành bạn thân với nó, nhưng duyên phận luôn đi kèm với hai chữ “đồ phá hoại”, thầy giáo Bạch đã sớm nhìn thấu tất cả trực tiếp bỏ qua sự mỉa mai châm chọc trong miệng nó, đi thẳng vào vấn đề: “Đang muốn hỏi em đây, sao lại thế này? Sao Jeremy lại xuất hiện ở Trái Đất?”
A Cửu nói: “Từ khi nhiệm vụ thăng cấp của anh bắt đầu, em đã bị hạn chế không được về tổng bộ, em cũng không rõ tình huống cụ thể…”
Nói xong nó lại hỏi Bạch Nguyệt Sanh: “Anh không hỏi anh ta à?”
Nó nhớ rất rõ, Jeremy•Eden trân trọng ký chủ vô độ này của nó lắm, muốn trăng tuyệt đối không hái sao, nó không tin Bạch Nguyệt Sanh không hỏi.
Bạch Nguyệt Sanh ảo não nói: “Làm một phát xong thì không thấy đâu nữa.”
A Cửu: “…”
Bạch Nguyệt Sanh: “May mà em đi ra ngoài chơi.”
A Cửu: “…”