Bạn Trai Cũ Tổ Chức Thành Đoàn Thể Đột Kích, Phải Làm Sao Đây

Chương 8

Jeremy biết cậu yêu cái đẹp, chắc chắn không chịu nổi bộ quần áo quỷ quái này, năm đó còn tốn thời gian để cải tiến, làm ra một kiểu vừa vặn với đường nét cơ thể, nhưng vì chi phí quá cao nên không thể mở rộng, cuối cùng trở thành quần áo duy sinh chuyên dụng của Bạch Nguyệt Sanh.

Nghĩ vậy, trong lòng Jeremy không khỏi mềm nhũn, anh ta đến gần, cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của Bạch Nguyệt Sanh, an ủi nói: “Đừng tức giận, anh không muốn vừa gặp lại đã khiến em không xuống được giường.” (Làm đi anh, tụi nì thích lắm =))

Bạch Nguyệt Sanh: “…”

Jeremy rất thích dáng vẻ này của cậu, là môt Bạch Nguyệt Sanh mà chỉ anh ta nhìn thấy, sẽ tức giận với anh ta, tính cách có chút trẻ con, là Bạch Nguyệt Sanh chân thật.

Không phải là viện sĩ trẻ tuổi ưu tú nhất của viện nghiên cứu Liên Bang, cũng không phải vị thủ lĩnh bày mưu tính kế ở Tinh Hệ Tội Ác khiến người ta kiêng kị, càng không phải nguyên soái của đế quốc kiểm soát một nửa quân đội của Ngân Hà.

Một vài ký ức không tốt đẹp hiện ra trong đầu anh ta, khoé miệng sắp cong lên của Jeremy bị đè xuống, anh ta đứng dậy đi về phía phòng tắm, sau khi cởϊ qυầи áo ra, dòng nước lạnh thấu xương đổ xuống đầu anh.

Thời tiết đầu đông, tắm nước lạnh có thể làm dịu cái đầu đang nóng.

Bạch Nguyệt Sanh ở trong phòng khách liều chết vật lộn với bộ quần áo quỷ quái đó tận mười phút, cuối cùng cậu thở hồng hộc nằm ườn xuống sô pha, bất lực.

Tên nhóc Jeremy này tiến bộ rồi, cấm chế anh ta hạ đến cậu cũng không phá được!

Thật ra Bạch Nguyệt Sanh không phụcc chủ yếu là do cậu không có thiết bị, nếu trở lại thế giới Tinh Tế, tháo Thao Thiết ra cho A Cửu chơi cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt!

Không cởi bộ quần áo này ra được, Bạch Nguyệt Sanh đừng nghĩ đến chuyện câu dẫn Jeremy, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu đã nhận ra chỗ có vấn đề.

“Không muốn vừa gặp mặt đã khiến cậu không bước chân xuống giường được.”

Ha ha, nếu anh ta thật sự có giác ngộ này, năm đó cậu đã không phải bỏ trốn ra ngoài!

Cho nên… Bạch Nguyệt Sanh hơi nheo mắt lại: Jeremy cố ý không làm với cậu, nếu làm sẽ xảy ra chuyện gì sao? Đây là điểm đột phá.

Bạch - gấu lông xù - Nguyệt Sanh năm ườn trên sô pha tầm mười phút, Jeremy mới hạ nhiệt xong đi ra.

Vừa tắm xong đã ăn mặc chỉnh tề thế này, đây còn là hoàng đế bệ hạ - đại ma sắc - Jeremy mà cậu quen ư?

Không nhìn thấy mĩ nam xuất dục đồ như trong dự kiến, Bạch Nguyệt Sanh bất mãn bĩu môi, quay đầu đi.

Jeremy ngồi xuống bên cạnh cậu, cánh tay dài duỗi ra, muốn ôm cậu vào lòng.

Nhưng…

Bộ quần áo duy sinh gấu lông trắng quá “béo”, Jeremy không ôm được.

“…”

Bạch Nguyệt Sanh thẹn quá hoá giận: “Cởi nó ra cho em!”

Jeremy: “Không.”

Bạch Nguyệt Sanh: “Đúng là hoàng đế có khác ha, ghê gớm ha.”

Jeremy đột nhiên quay đầu nhìn cậu.

Bạch Nguyệt Sanh cười lạnh: “Em nói sai à? Trước đây anh sẽ đối xử với em như vậy sao? Chẳng lẽ anh không biết em ghét bộ quần áo này nhất à?”

Jeremy thất cậu thật sự giận, không nhịn được đè thấp giọng: “A Sanh…”

“Thôi đi.”

Bạch Nguyệt Sanh dạy dỗ anh ta chưa bao giờ cần đến kịch bản: “Luôn miệng nói nhớ em? Nhớ cái rắm! Làʍ t̠ìиɦ thì sao? Sợ thế à?”

Giọng nói Bạch Nguyệt Sanh nhỏ dần, nhưng lại chứa sự kiên định kiêu ngạo: “Chê em xấu đúng không? Em không xứng với anh đúng không!”

Sau khi đến Trái Đất, dung mạo của Bạch Nguyệt Sanh đã giảm 40%, tuy không đến mức thay đổi dáng vẻ, nhưng cũng khác xa vị Bạch viện sĩ thời đại Tinh Tế kia.

Jeremy nhíu mày, anh ta nào có để ý đến những thứ đó?

Lúc anh mới quen cậu, thậm chí đến con người là gì cũng không biết, nào so đo hai chư xấu đẹp. Nhưng anh ta biết Bạch Nguyệt Sanh để ý… Anh ta nhớ rõ, trong chiến dịch, Bạch Nguyệt Sanh không cẩn thận bị thương ở trán, cậu trốn anh ta nửa tháng trời, chờ vết thương lành hẳn mới đồng ý gặp mặt anh ta.

Jeremy nghĩ đến đây, biết bản thân thật sự chọc giận Bạch Nguyệt Sanh.

Khó khăn lắm mới tìm thấy người, sao Jeremy có thể làm cậu không vui được?

Jeremy giơ tay cởi đồ duy sinh, ôm cậu vào lòng, giọng nam tính hạ thấp mang theo hơi ấm như cát nóng: “A Sanh, em đừng như vậy, từ trước tới nay anh đều cảm thấy bản thân không xứng với em.”

Nếu không phải vì anh ta, số phận của Bạch Nguyệt Sanh sẽ hoàn toàn khác: cậu vẫn nổi tiếng khắp Ngân Hà, nhưng sẽ không mang danh kẻ ác, đôi tay không phải dính máu, càng không cần nghỉ ngơi ở nơi dơ bẩn ô uế như Tinh Hệ Tội Ác.

Là anh ta đã kéo Bạch Nguyệt Sanh vào địa ngục, từ trước tới nay Jeremy chưa từng quên điều này.

Cuối cùng Bạch Nguyệt Sanh cũng thoát khỏi “bộ đồ gấu trắng”, tâm trạng cậu tốt hơn, cậu chớp chớp đôi mắt, đáy mắt mang theo tia giảo hoạt: đêm nay không làm thằng nhóc này, cậu sẽ không mang họ Bạch.

Nhân lúc Jeremy đang ngơ ngác, Bạch Nguyệt Sanh ấn vào cổ anh ta, sau khi quần áo biến mất, cậu không chút do dự trực tiếp cúi đầu ngậm lấy chỗ kia.

Cơ bắp Jeremy lập tức căng chặt: “A Sanh!”

Bạch Nguyệt Sanh không đáp lại, chỉ khẽ nuốt một chút.

Kể từ đó… Bạch Nguyệt Sanh thành công ngủ trên giường hai ngày hai đêm.

Sau khi được như ý nguyện lại hơi hối hận, thầy Bạch không bao giờ thừa nhận chuyện này.

Mẹ kiếp thằng nhóc này, giả vờ cái gì chứ, nghẹn thành dáng vẻ quỷ quái đó mà vẫn không làm!

Bạch Nguyệt Sanh lật người dựa vào chăn lông ngỗng mềm mại, cậu mới phát hiện xung quanh không có ai.

“Jeremy?” Bạch Nguyệt Sanh uể oải khẽ gọi một tiếng.

Không ai đáp lại.

Người đâu rồi?

Bạch Nguyệt Sanh phóng tư cảm ra thì phát hiện: không thấy Jeremy đâu nữa?