Mỹ Nhân Beta Ốm Yếu Sau Khi Liên Hôn Đã Mang Thai

Chương 6.1: Phát biểu ở trường

Mãi đến khi ngồi trên xe đến cục dân chính, Thẩm Gia Dự mới dần thoát khỏi trạng thái ngơ ngác.

Cậu sắp, sắp cùng Văn tiên sinh đi đăng ký kết hôn rồi.

Nghĩ đến điều này, lòng cậu vẫn còn chút bối rối.

Dù việc kết hôn đã được ghi rõ trong thỏa thuận, nhưng vì trước đó Văn tiên sinh không nhắc đến, cậu từng nghĩ có lẽ anh còn chút do dự.

Xuống xe, cậu thấy Văn Tuế Hành đã đến trước.

Để vào cục dân chính cần đi qua một dãy bậc thang trông khá cao.

Văn Tuế Hành đưa tay ra, giọng lịch lãm: “Vịn vào tôi, cẩn thận kẻo ngã.”

“Ừm… vâng.” Thẩm Gia Dự hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu, tay cậu đặt nhẹ lên cánh tay Alpha. Hai người cùng bước chậm rãi lên bậc thang, tay còn lại của Văn Tuế Hành giữ ở sau lưng cậu như để che chắn.

Thủ tục đăng ký được xử lý rất nhanh, chẳng bao lâu sau, trong tay Thẩm Gia Dự đã có một cuốn sổ đỏ nhỏ.

Cậu chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn vào tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay mình.

Hiện tại cậu và Văn tiên sinh đã thực sự trở thành bạn đời hợp pháp.

Vậy… những điều cậu từng đọc về “nghĩa vụ trong hôn nhân”... cậu cũng cần thực hiện đúng không?

Nghĩ đến đây, hai má Thẩm Gia Dự bất giác đỏ bừng.

---

Buổi tối, rất hiếm khi Văn Tuế Hành trở về dùng cơm.

Vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn xong, Thẩm Gia Dự ngồi đối diện ăn cơm với Văn Tuế Hành không khỏi cảm thấy xấu hổ và lúng túng.

Từ phía đối diện, giọng trầm của Văn Tuế Hành vang lên: “Ngày mai và ngày kia tôi phải ra nước ngoài công tác. Hai ngày sau sẽ về.”

Thẩm Gia Dự dừng nhai, đôi mắt khẽ mở to nhìn anh, hai má phồng lên như một chú chuột nhỏ đang nhét đầy thức ăn trong miệng.

Đi công tác nước ngoài sao...

Văn Tuế Hành nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu, khóe môi bất giác cong lên: “Gần đây tập đoàn bận rộn thu mua hai công ty ở nước ngoài, cần tôi qua đó gấp.”

Thẩm Gia Dự chớp mắt ngây ngẩn, không biết có phải ảo giác không, nhưng cậu cảm thấy như Văn tiên sinh đang báo cáo hành trình với mình... Giống như một trong những điều từng đọc được về “nghĩa vụ của bạn đời”.

Vì Văn tiên sinh có công việc, Thẩm Gia Dự ngoan ngoãn gật đầu hỏi: “Ngài sẽ khởi hành khi nào?”

“Tối nay.”

Điều đó có nghĩa, sau bữa tối, Văn tiên sinh sẽ phải rời đi.

Thẩm Gia Dự nhẹ nhàng mỉm cười: “Chúc ngài thượng lộ bình an.”

Văn Tuế Hành nhìn nụ cười của cậu, giọng trầm đáp: “Ừ, cảm ơn.”

---

Sau khi Văn Tuế Hành rời đi, Thẩm Gia Dự bắt đầu chuẩn bị cho ngày khai giảng.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày tựu trường, khi đó cậu cũng sẽ bận rộn hơn.

Nếu không có gì thay đổi, ngày Văn tiên sinh trở về cũng chính là ngày cậu nhập học.

Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Gia Dự nằm trên giường trằn trọc không yên. Nghĩ về những gì xảy ra trong kỳ nghỉ đông này, cậu vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ không thực.

Gia đình phá sản, cha lâm bệnh, kết hôn với Văn tiên sinh, chuyển đến sống tại biệt thự của anh ấy, đăng ký kết hôn…

Từng chuyện từng chuyện cứ thế xảy ra trong hai tháng ngắn ngủi.

Những ký ức đan xen không ngừng hiện lên, đến khi không thể ngủ được, Thẩm Gia Dự dứt khoát ngồi dậy lấy giấy vẽ.

Khi đi qua cửa sổ lớn, cậu nhìn thấy cảnh bên ngoài và bất giác mỉm cười.

Lại một lần nữa, tuyết rơi rồi.

Không giống trận tuyết lớn không ngớt khi cậu và Văn tiên sinh gặp nhau lần đầu, lần này tuyết rơi lác đác từng bông nhỏ.

Trông như trận tuyết cuối cùng trước khi mùa xuân thực sự đến.

Cầm bút lên, Thẩm Gia Dự bắt đầu phác họa khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi trong màn đêm dần hiện ra trên giấy, khiến cậu từ từ cảm thấy buồn ngủ.

Đột nhiên, âm thanh thông báo tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại trên bàn.

Thẩm Gia Dự mở điện thoại ra xem, ánh mắt chợt dừng lại.

Tin nhắn từ người gửi có tên “Văn tiên sinh” chỉ vỏn vẹn ba chữ ——

“Chúc ngủ ngon.”

Tin nhắn của Văn tiên sinh... Thẩm Gia Dự thì thầm trong lòng.

Cậu biết ngay ngày đầu tiên đến đây, dì Thôi đã cho Văn tiên sinh số điện thoại của cậu và lưu số anh ấy vào máy cậu. Vì vậy, việc Văn tiên sinh biết số của cậu không có gì lạ.

Giờ này Văn tiên sinh vẫn chưa ngủ sao?

Cậu nhớ anh ấy đã đi đến một quốc gia lân cận, ở đó chênh lệch múi giờ là hai tiếng, nghĩa là bên đó đã muộn hơn rồi. Thẩm Gia Dự băn khoăn liệu công việc của anh có thuận lợi không, nhưng lại tự nhủ rằng không nên hỏi quá nhiều về chuyện công việc, điều đó không phù hợp.

Do dự một chút, cậu bắt đầu nhắn tin, cuối cùng cũng chỉ đáp lại hai chữ: “Ngủ ngon.”

Nghĩ một lúc, cậu lại thấy câu trả lời này hơi ngắn, nên muốn thêm gì đó.

Nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, cậu khẽ mỉm cười và thêm một câu: “Tuyết rơi rồi, Văn tiên sinh.”

Lúc này, tại tầng cao nhất của khách sạn VIP ở trung tâm thành phố D quốc, Văn Tuế Hành đứng trước cửa sổ lớn, nhìn vào tin nhắn vừa nhận được.

Ánh mắt bạc xám thoáng động, sau đó chuyển ra ngoài khung cửa, nơi tuyết cũng đang rơi lác đác giữa ánh đèn lộng lẫy của đô thị.

— “Ừ, bên này cũng vậy.”

---

Ngày khai giảng, Thẩm Gia Dự được tài xế mà Văn Tuế Hành sắp xếp từ trước đưa đến trường.

Ngày đầu nhập học không có tiết học, chủ yếu là dự lễ khai giảng do trường thông báo.

Trên đường đến trường, cậu cúi đầu nhìn tin nhắn của Văn tiên sinh mà mình nhận được trước khi đi ngủ tối qua.

Trong tin nhắn thứ hai, Văn tiên sinh còn dặn dò cậu mang theo thuốc dự phòng cần thiết khi đến trường.

Thẩm Gia Dự trả lời: “Vâng, cảm ơn ngài^^.”

Sau đó, Văn Tuế Hành lại gửi thêm một tin nhắn: “Ngủ ngon, mai gặp.”

Thẩm Gia Dự biết, chính là hôm nay, Văn tiên sinh sẽ trở về.

---

Đến trường, khi bước vào lớp mỹ thuật, cậu liền bị Doãn Ấu Ninh kéo vào một cái ôm lớn.

“Tiểu Gia Dự~” Doãn Ấu Ninh tận dụng chút lợi thế chiều cao nhỏ nhoi, xoa đầu Thẩm Gia Dự như đang vuốt ve một chú mèo nhỏ, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu và hào hứng kể những chuyện xảy ra trong hai ngày qua.

Trong lớp, các nhóm bạn tụ tập thành từng nhóm nhỏ, thỉnh thoảng có vài ánh mắt tò mò nhìn về phía cậu, sau đó lại quay đi thì thầm điều gì đó.

Thẩm Gia Dự nhận ra tất cả, chắc chắn những người này đã đọc được tin tức về cậu trong kỳ nghỉ. Điều này khiến cậu cảm thấy hơi không thoải mái, khẽ mím môi lại.

Doãn Ấu Ninh tỏ ra bực bội, quay sang cố ý nói lớn: “Có vài người ấy, chẳng biết gì mà cứ thích đứng sau lưng người khác xì xầm.”

Nghe vậy, những người kia lập tức quay đi với vẻ xấu hổ, không nói gì thêm.