Giọng thở khàn khàn, nặng nề phả vào bên cổ khiến Thẩm Gia Dự cứng đờ cả người, giọng nói mềm mại củacậu cũng lẫn chút run rẩy: “Văn tiên sinh…”
Cậu bối rối suy đoán, liệu có phải Văn tiên sinh hiện tại như vậy là do kỳ mẫn cảm? Cậu từng đọc rằng các Alpha trong kỳ mẫn cảm sẽ trở nên bất ổn về cảm xúc, hành vi bất thường và khao khát đánh dấu một Omega.
Tuy nhiên, cậu không phải là Omega. Thân phận Beta dường như mang lại cho cậu chút an toàn giữa tình huống này.
Alpha trước mặt đúng là đang chịu đựng sự xung đột dữ dội của pheromone, khiến cơn đau đầu ngày càng tăng, ý thức mơ hồ hơn.
Bản năng Alpha thôi thúc chiếm đoạt, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở rằng thiếu niên trước mặt không phải Omega, mà là Beta—một giới tính không thể đánh dấu.
Văn Tuế Hành nhíu mày, lý trí dần trở lại. Một lát sau, anh đứng thẳng dậy với ánh mắt trầm tĩnh nhìn Thẩm Gia Dự.
Cậu thiếu niên mảnh mai đứng dưới ánh trăng, đôi vai nhỏ khẽ run. Hàng mi dài rủ xuống như đôi cánh bướm mong manh, đôi mắt trong veo ánh lên nét lo lắng thuần khiết.
Nhận thấy điều này, Văn Tuế Hành hơi ngẩn người. Đã lâu rồi anh không gặp được một sự quan tâm chân thành và tinh khiết đến vậy.
Dù cơn đau đầu vẫn âm ỉ, anh cố gắng dịu giọng, thậm chí pha chút dỗ dành: “Ra ngoài đi, Gia Dự. Tôi uống thuốc xong sẽ ổn thôi.”
Văn Tuế Hành hiểu rõ đây mới chỉ là những dấu hiệu đầu tiên trước khi kỳ mẫn cảm thực sự đến.
Nghe vậy, Thẩm Gia Dự nhận ra Văn tiên sinh đã phần nào lấy lại ý thức, lòng cậu cũng bớt căng thẳng.
Cho dù Alpha bảo cậu về nghỉ nhưng Thẩm Gia Dự vẫn lo lắng cho anh. Đôi mày khẽ nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ quan tâm hướng về phía Văn Tuế Hành.
Ánh mắt ấy khiến anh thoáng ngây người, bởi sự quan tâm thực sự này là điều rất hiếm hoi trong cuộc đời anh.
Tuy vậy, anh vẫn giữ giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Về nghỉ đi, tôi không sao.”
Thẩm Gia Dự khẽ cắn môi, cuối cùng gật đầu. Cậu nghĩ, có lẽ Văn tiên sinh cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, mình không nên làm phiền thêm.
Giọng nói mềm mại vang lên: “Được… Chúc ngài ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Văn Tuế Hành khàn khàn đáp lại.
Cậu quay lưng rời đi, để lộ chiếc cổ trắng ngần trước mắt Alpha. Trên làn da mịn màng, không có dấu hiệu phát triển của tuyến pheromone—dấu hiệu đặc trưng của một Beta. Đây cũng là lý do ban đầu anh đồng ý kết hôn với cậu.
Văn Tuế Hành luôn quen với những cuộc hôn nhân chỉ mang tính hình thức. Anh tự biết mình không phải người cuồng nhiệt với tình cảm, nên việc kết hôn với một Beta sẽ tránh được nhiều phiền phức.
Thế nhưng, tận sâu trong lòng, anh cảm nhận được điều gì đó đang dần lệch khỏi dự tính ban đầu.
Trong bóng tối, ánh mắt anh trầm lặng dõi theo bóng dáng thiếu niên.
---
Trở lại phòng, Thẩm Gia Dự vẫn không ngừng lo lắng cho Văn Tuế Hành.
Đến tận nửa đêm, cậu quyết định ra ngoài. Nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng anh, nhìn cánh cửa đóng kín, cậu chần chừ không biết Văn tiên sinh đã ổn chưa.
May thay, dì Thôi đi ngang qua, thấy cậu đứng đó liền hiểu được sự quan tâm và lo lắng của cậu. Bà nhẹ nhàng trấn an rằng thiếu gia đã uống thuốc và trạng thái có vẻ tốt hơn. Nghe vậy, Thẩm Gia Dự mới yên tâm quay về ngủ.
Sáng hôm sau, vì thức khuya nên cậu dậy muộn hơn thường lệ. Khi xuống nhà, cậu ngạc nhiên thấy Văn Tuế Hành đã ngồi ở bàn ăn, chỉnh tề trong bộ vest như mọi ngày.
Thẩm Gia Dự vừa bất ngờ vừa vui mừng, liền vội vàng bước xuống cầu thang. “Văn tiên sinh, ngài thấy khỏe hơn chưa?”
Văn Tuế Hành ngẩng lên, đối diện với nụ cười rạng rỡ và giọng nói ngọt ngào.
Ánh mắt cậu cong cong, đôi môi hồng mềm mỉm cười, vẻ thuần khiết ấy khiến anh không thể rời mắt.
Có lẽ sự quan tâm thật lòng ấy đã khiến nét mặt thường lạnh lùng của anh thoáng dịu đi.
“Tôi ổn rồi.” Văn Tuế Hành trả lời, khóe môi mang theo ý cười.
“Thật tốt quá, ngài ổn là được rồi.” Thẩm Gia Dự vui vẻ cười, giọng nói vẫn mềm mại như thường.
Sau bữa sáng, cậu lại như cái đuôi nhỏ theo anh ra đến cửa.
Khi anh quay lại, cậu cười tươi, giọng nói mềm mượt chúc: “Văn tiên sinh, chúc ngài làm việc thuận lợi.”
Lần này, Văn Tuế Hành chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Trước ánh mắt khó hiểu của thiếu niên, giọng anh trầm ấm: “Cảm ơn.”
Khi tay anh buông xuống, Thẩm Gia Dự vẫn đứng ngây ra, đầu hơi nghiêng như chú mèo nhỏ tò mò.
Anh bật cười khẽ, hỏi: “Chiều nay cậu rảnh không?”
Cậu ngơ ngác gật đầu.
“Chiều tôi bảo tài xế qua đón cậu.”
“Đi đâu thế, Văn tiên sinh…”
Văn Tuế Hành nhẹ nhàng nói: “Đến cục dân chính, đăng ký kết hôn.”