Ta đặt cho hắn ta cái tên Lục Thời An, bởi vì ta nhặt được hắn vào tháng 6.
Thời An - thời thời khắc khắc đều bình an.
Kể từ ngày đó, phía sau ta luôn có một bóng hình lặng lẽ đi theo. Hoặc là lười biếng ngắm nhìn, hoặc là giúp ta tìm kiếm những cây thuốc ven đường.
Các chú các thím trong làng mỗi lần thấy đều cười hiền lành. Chỉ có bà lão thường ngồi dưới gốc cây hoè là hay thở dài.
Cũng có đôi khi hắn ta ở nhà chờ ta.
Lục Thời An giúp ta giặt sạch quần áo, nghiền trà xong. Lúc ta về nhà đã thấy hắn ta đứng trong sân, đầu ngón tay đỏ ửng còn nhỏ vài giọt nước. Hắn ta đắc ý nhìn ta, ra hiệu rằng tất cả đều là công lao của hắn ta, trông như chú cún con muốn được ta khen ngợi.
Có một dạo A Noãn đến lấy thuốc, nhìn thấy hắn ta thì luôn trêu ghẹo ta:
“Phất Hiểu, sao lúc nào hắn ta cũng nhìn ngươi vậy.”
“Phất Hiểu, sao hắn ta cứ cười với ngươi mãi thế?”
Thậm chí có lần, nàng ghé sát tai ta thì thầm:
“Phất Hiểu, có phải là hắn ta thích ngươi hay không?”
Mỗi lần nghe những câu này, vành tai hắn ta sẽ thoáng ửng đỏ.
Thoắt cái đã một năm trôi qua.
Trước kia, thím Lưu thường khuyên rằng ta đã đến tuổi nên lập gia đình. Thím ấy bảo ta không thể sống cả đời với tiệm thuốc được, cần phải tìm một người để nương tựa.
Nhưng từ khi ta nhặt được Lương Hoài Tự, thím ấy chẳng còn nhắc đến chuyện này nữa.
Cho đến một ngày, khi thím Lưu đến lấy thuốc, lại vô tình nhắc đến:
“Phất Hiểu nhà chúng ta cũng sắp tròn hai mươi rồi.”
“Mẹ con trước kia thường lo lắng, không biết con sẽ đi cùng ai hết quãng đời này. Là một người nho nhã dịu dàng như cha con, hay là một kẻ tự do phóng khoáng?”
“Là thương gia quyền quý, hay là một thư sinh nghèo khó?”
“Tiếc rằng cha mẹ con mất sớm, tuy không có máu mủ gì nhưng thím luôn xem con như con gái ruột. Thím biết con mạnh mẽ, việc gì cũng tự mình cáng đáng được nhưng con sống như vậy quá vất vả. Con là phận nữ nhi, phải được trân trọng và yêu thương.”
“Phất Hiểu là một cô gái tốt, muốn tìm một phu quân thế nào mà chẳng được. Con nên bước ra ngoài, tự tìm một người làm chỗ dựa.”
Ta mím môi không nói, bởi ta biết thím ấy thật lòng muốn tốt cho ta.
Có điều ta không muốn rời đi bởi đây là nơi cha mẹ ta đã sống cả đời.
“Ta thấy Thời An là một đứa trẻ không tệ. Nó đối tốt với con, chúng ta đều thấy rõ suốt một năm qua. Nó chỉ có con trong lòng.”
Sau khi thím Lưu rời đi, ta chỉ biết cười bất đắc dĩ.