Phất Hiểu

Chương 1

Hôm ta nhặt được Lương Hoài Tự, thời tiết thật ra chẳng mấy tốt đẹp.

Gió thổi lạnh lẽo, bầu trời âm u cứ như một đứa trẻ đang chực chờ òa khóc.

Lương Hoài Tự nằm bên bờ sông, toàn thân đẫm máu, trang phục bị cành cây cào rách tả tơi.

Khi ấy, vừa đúng lúc ta đi hái thuốc nên đã đưa hắn ta về nhà.

Nếu có thể làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ cứu hắn ta.

Nhưng ta chắc chắn sẽ không yêu hắn ta thêm lần nào nữa.

Ngày thứ ba sau khi được ta đưa về, hắn ta đã tỉnh lại.

Lương Hoài Tự có đôi mắt phượng hẹp dài, ánh nhìn sâu thẳm khó dò. Trên chóp mũi còn có một nốt ruồi đen nhỏ. Dù áo quần đang mặc có rách nát vẫn không thể che giấu được vẻ cao quý.

Khi đó, ta đang phơi quần áo trong sân. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hắn ta đứng tựa vào khung cửa nhìn ta chằm chằm.

Ta đành phải đặt đồ xuống, kéo Lương Hoài Tự vào nhà rồi rót cho hắn ta một chén nước.

“Bây giờ còn chỗ nào không thoải mái không? Đầu có đau không?”

Thấy hắn ta lắc đầu, ta mới yên tâm xoay người sang bàn viết đơn thuốc.

“Vậy thì tốt rồi. Lát nữa ta sẽ lấy ít thuốc cho ngươi, về nhớ bôi thuốc đều đặn. Mặt trời lặn sớm, cứ theo sân đi về phía Đông là có thể ra ngoài.”

“Trang phục của ngươi bị rách không còn mặc được nữa, đành chịu thiệt mặc tạm đồ vải thô. Về nhà rồi thì bỏ đi cũng được.”

Không biết từ khi nào, hắn ta đã đứng ngay bên cạnh ta.

“Không đi.”

Ta sững người: “Không đi?”

Lương Hoài Tự chậm rãi lặp lại: “Không đi.”

“Ngươi có nhà không về, muốn ở lại đây làm gì?” Ta như vừa nghe phải chuyện cười nào đó mà hỏi lại hắn, thế mà hắn ta vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không có nhà.”

“Vậy ngươi tên gì? Ta cũng phải biết mình đã cứu ai chứ.”

“Không biết.”

Khi ấy, Lương Hoài Tự dường như đã mất trí nhớ.

Ta nghĩ chắc hẳn là do hắn ta bị ngã từ trên núi xuống, đầu bị đập mạnh nên đã quên hết mọi chuyện trước kia.

Hắn ta cứ nhất quyết muốn ở lại đây, nếu ta không đồng ý thì lại đứng lì ngoài cửa nhà ta suốt một đêm.

“Ta có thể làm việc mà, ta có thể giúp nàng trồng hoa, hái thuốc, giặt giũ.”

“Hơn nữa, nàng là một cô nương, ở một mình cũng không an toàn.”

Cuối cùng, ta đành bất lực nhượng bộ kèm theo lời hứa nếu một ngày nào đó hắn ta nhớ ra hoặc có người nhà đến tìm, hắn ta sẽ phải rời đi.

Vậy là hắn ta ở lại đây.