Trà Xanh Có Một Ngàn Loại Kĩ Xảo Câu Cá

Chương 4

Diệp Gia Thanh bất đắc dĩ giải thích, "Là hắn yêu học hành."

Chung Cảnh Minh: "…"

Chung Cảnh Minh miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này. Dù sao Tống Nam Kỳ nổi tiếng là học giỏi, điều đó ai cũng biết. Huống hồ, khí chất lạnh lùng xa cách của anh ta cũng đủ khiến người ta tin rằng hắn thực sự vô dục vô cầu. Thật đáng thương mà.

"Đây, trà sữa và đồ ăn vặt tôi mua cho cậu, cả trà sữa cho bạn cùng phòng cậu cũng có luôn. Đồ ăn vặt là mấy món lần trước cậu đăng lên vòng bạn bè bảo ngon. Lần sau muốn ăn gì đừng đăng lên đó nữa, nói thẳng với tôi là được." Chung Cảnh Minh bị chính sự tận tụy của mình làm cảm động, tự cảm thấy bản thân như một người si tình có thể ghi tên vào lịch sử.

Đây đã là lần thứ năm Diệp Gia Thanh nhận được đống đồ ăn vặt giống y hệt. Thật ra cậu chỉ tiện tay đăng lên vòng bạn bè cảm thán rằng đồ ăn ngon thôi.

Cậu cũng đã nói rõ ràng là không có ý định yêu đương, nhưng tại sao họ vẫn thi nhau ra sức lấy lòng cậu nhỉ? Diệp Gia Thanh thực sự không hiểu.

Chung Cảnh Minh dõi theo bóng dáng Diệp Gia Thanh bước vào ký túc xá.

Trong hành lang, Diệp Gia Thanh đưa túi đồ ăn cho Tống Nam Kỳ, "Nặng quá."

Tống Nam Kỳ tiện tay nhận lấy, còn ho nhẹ một tiếng làm cảm biến đèn trong hành lang sáng lên, "Cậu ta thích cậu à?"

Diệp Gia Thanh trả lời ngay lập tức, "Nhưng tôi không thích cậu ta."

"Ừ, tốt lắm," Tống Nam Kỳ đáp, giọng điệu hờ hững đến mức không thể hờ hững hơn.

"..."

Về đến phòng, Đỗ Đình liền nhìn thấy túi đồ ăn trong tay Tống Nam Kỳ. Diệp Gia Thanh chào Đỗ Đình và Nghi Tiêu Tiêu, Đỗ Đình lập tức hiểu ra, cậu ngửa mặt lên, cười hì hì nói, "Tiểu hoa khôi à, đào hoa của cậu chia cho tôi một nửa được không?"

Diệp Gia Thanh ném vài gói đồ ăn cho cậu ta, "Tôi cũng không quá muốn."

Đây đều là những "con cá" hoặc cậu tự câu được, hoặc tự bơi đến. Cậu thích trai đẹp, danh sách bạn bè của cậu đủ mọi loại hình. Thời trung học và kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, cậu buông thả bản thân, không tốn chút sức lực nào đã "câu" được cả giỏ. Nhưng sau khi gặp Tống Nam Kỳ, cậu nhận ra rằng, vẫn là Tống Nam Kỳ thú vị hơn, hấp dẫn hơn.

Chia xong đồ ăn, Diệp Gia Thanh cầm quần áo vào phòng tắm. Nước nóng từ vòi hoa sen xối xuống, cậu thoáng chốc rơi vào trạng thái bối rối.

Chết tiệt thật, Tống Nam Kỳ này khó câu quá.

Hắn đối với cậu cũng không tệ, thậm chí có lúc còn giống như một người anh, lo cậu lạnh, sợ cậu đói. Nhưng Diệp Gia Thanh biết rõ, trong mắt Tống Nam Kỳ, cậu chỉ là một người bạn.

Đôi khi, Diệp Gia Thanh tự hỏi, liệu Tống Nam Kỳ có phải là một AI bí mật lẫn vào xã hội loài người hay không? Bằng không thì sao hắn lại lạnh lùng đến thế?

Không biết nghĩ tới điều gì, Diệp Gia Thanh bỗng cởϊ áσ, để nước từ vòi hoa sen xối thẳng lên người. Quần áo lập tức ướt sũng. Nhưng trời đang nóng, cậu cũng không thấy lạnh.