Người lên tiếng là một cô gái mặc váy xếp ly trắng, trông thanh thuần và xinh đẹp. Cô ấy nói với Tống Nam Kỳ.
Diệp Gia Thanh lập tức cảnh giác, như thể gặp kẻ thù.
Dáng ngồi ngay ngắn của cậu càng giống hệt một chú mèo nhỏ đang rình mồi.
Tống Nam Kỳ nuốt miếng cơm trong miệng rồi mới đáp, “Xin lỗi, Tôi không có ý định yêu đương trong thời gian học đại học.”
Cô gái vô thức liếc nhìn Diệp Gia Thanh, có lẽ hy vọng cậu là bạn của Tống Nam Kỳ và sẽ giúp cô nói vài lời.
Diệp Gia Thanh đọc được suy nghĩ của cô, nhưng làm như không thấy, cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Làm sao cậu có thể giúp tình địch của mình chứ?
Chờ cậu câu được Tống Nam Kỳ rồi tính.
Không đạt được mục đích, cô gái thất vọng rời đi. Diệp Gia Thanh chống cằm, tò mò hỏi Tống Nam Kỳ:
"Anh không yêu đương thì làm sao biết mình thích kiểu người nào?"
Hành động tiếp theo của Tống Nam Kỳ nằm ngoài dự liệu của Diệp Gia Thanh.
Cậu còn chưa kịp lùi ra, cổ đã bị tay Tống Nam Kỳ khẽ kéo lại. Khoảng cách đột ngột gần gũi khiến chuông báo động trong đầu Diệp Gia Thanh reo vang. Tống Nam Kỳ đến gần như thế, đối với cậu mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ nước giặt quần áo trên người Tống Nam Kỳ, Diệp Gia Thanh cúi mắt, ngoan ngoãn để anh cài cúc áo cho mình.
Tống Nam Kỳ giúp cậu cài lại cúc áo sơ mi ngay ngắn.
"Mặc áo cho tử tế." Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như thường.
Ăn cơm xong, cả hai cùng nhau về ký túc xá.
Diệp Gia Thanh không ngờ rằng mình sẽ gặp người quen ngay dưới ký túc xá.
Chính xác mà nói, là người quen của chính mình.
Chung Cảnh Minh vừa nhìn thấy Diệp Gia Thanh, liền lao đến, tay xách theo một túi lớn đầy đồ ăn vặt cùng vài cốc trà sữa, tất cả đều dành cho Diệp Gia Thanh. Chạy đến mức thở hổn hển, anh ta mở miệng trách móc, "Diệp Gia Thanh, cậu đi đâu thế?"
"Đi ăn cơm," Diệp Gia Thanh trả lời, đồng thời nhận ra Tống Nam Kỳ đã rất tự giác bước lên trước, chờ sẵn dưới tầng.
Chung Cảnh Minh liếc nhìn Tống Nam Kỳ một cái, hỏi với giọng đầy địch ý, "Hắn là Tống Nam Kỳ?"
Diệp Gia Thanh bị ngữ điệu đầy giấm chua của anh làm cho mơ hồ, "Có chuyện gì à?"
"Diễn đàn trường đều nói hắn thích cậu," Chung Cảnh Minh nói, sự ghen tuông gần như sắp tràn ra khỏi giọng nói. Anh và Diệp Gia Thanh quen nhau vào kỳ nghỉ hè ở lớp học tán thủ. Lần đầu gặp, anh đã bị cuốn hút bởi vẻ ngoài mềm yếu nhưng nội tâm lại mạnh mẽ, tốt bụng của Diệp Gia Thanh. Khi biết đối phương sắp trở thành đàn em của mình, anh lập tức quyết tâm theo đuổi cậu. "Hắn còn đợi cậu, chẳng lẽ không phải thích cậu sao?"
Câu này quả thực oan uổng cho Tống Nam Kỳ.
Tống Nam Kỳ chỉ đơn giản là được giáo dục tốt, đối xử tử tế với bạn bè mà thôi.
"Anh ta là kiểu người yêu học tập," Diệp Gia Thanh nói.
Chung Cảnh Minh ngơ ngác, "Người yêu học tập là sao?"