Pháo Hôi Nàng Không Đi Con Đường Bình Thường

Thế giới 1 - Chương 16

Không phải không muốn bổ nhiệm, mà bởi Thân Vương không còn a mã ngạch nương từ sớm, lại khó có con nối dõi, nên các quý nữ có chút gia thế đều không muốn bước chân vào hố lửa này.

Các Cách Cách trong phủ cũng không thể dựa vào việc sinh con mà tiến vị. Dần dà, vị trí trắc phúc tấn cứ để trống như vậy.

Phủ Thân Vương nhìn qua thì lớn, nhưng nói một câu “nhân khẩu đơn giản” cũng không sai.

Người khác thì không biết, nhưng An Ninh thì rất vui vẻ hài lòng, ai thích chịu ngược chứ, càng ít người ở trên áp chế, cuộc sống càng thoải mái!

Bốn tháng sau, tại phủ Trang Thân Vương

Trong đình hóng mát, An Ninh thoải mái nằm trên chiếc ghế mây, tận hưởng sự phục vụ chu đáo.

Một bên, Tố Tâm mặc kỳ phục màu xanh lục cẩn thận lột vỏ nho, gắp từng miếng thịt nho trong suốt, bỏ hạt rồi dùng thìa cẩn thận đút đến bên miệng người nào đó.

Bên kia, Tố Vấn với búi tóc gọn gàng đang cầm chiếc quạt tròn, đang nhẹ nhàng quạt gió.

So với lúc mới gặp, thái độ của hai người ân cần hơn không biết bao nhiêu lần.

An Ninh chỉ cần thoải mái dễ chịu nằm, cuộc sống thật là rất thích ý.

Đúng như nàng từng nghĩ như vậy, cuộc sống trong phủ Trang Thân Vương rất yên bình.

Không có con cái, cũng không có nguồn gốc cho những cuộc phân tranh thường thấy.

Trong phủ chỉ lác đác vài thị thϊếp, đa phần đều là người cũ nhiều năm, đến việc tranh sủng cũng hờ hững.

Phúc tấn thì là một người có vẻ rất hòa nhã, bên trong ra sao thì không rõ, nhưng bề ngoài thì rõ ràng như vậy.

Ngày thường nàng ta đối xử rất rộng rãi với các thị thϊếp trong phủ, bất kể họ có được sủng ái hay không, cũng chưa từng khét khe.

Thậm chí, việc thỉnh an cũng chỉ có vào ngày mùng một và ngày mười lăm mỗi tháng, đơn giản đi qua điểm danh một cái là được.

Cái hoạt động giống như điểm danh cuối buổi học này, cũng được miễn hết sau khi khám ra An Ninh có thai.

Đúng vậy, vào tháng trước, An Ninh chính thức được chẩn đoán ra hỉ mạch, thai nhi trong bụng đã hơn hai tháng.

Dù còn lâu mới lộ bụng, nhưng điều đó không ngăn được mọi người coi trọng.

Trên chiếc trường kỷ làm từ gỗ lê hương, giờ phút này đang bày rải rác đủ loại điểm tâm và trái cây.

Cách đó không xa, còn có các con hát đang chơi nhạc, tiếng đàn cũng cố ý chọn những khúc du dương, dễ chịu, sợ người nghe có cảm giác khó chịu.

Không còn cách nào, đây là Thân Vương cố ý dặn dò.

Thứ Phúc tấn này vốn tuổi nhỏ, lại từng chịu khổ, thời điểm mấu chốt thế này cần tránh bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.

Nếu ảnh hưởng đến tiểu A Ca trong bụng, thì bọn họ có mấy cái mạng cũng không đủ gánh.

Cầm ly nước ép trái cây tươi, An Ninh sung sướиɠ nhấp mấy ngụm, lòng đầy mãn nguyện, rồi tùy ý lật giở cuốn thoại bản mới mua ở chợ về.

Chậc, ai bảo người xưa phong kiến? Nhìn hòa thượng và yêu nữ này, tiểu đạo sĩ cấm dục và góa phụ xinh đẹp ở cách vách, này…

Tóm lại, An Bình xem rất hứng thú.

An Ninh đọc say mê, âm thầm quyết định lần tới thừa dịp ma ma không ở, phải nhờ Vãn Tình mua thêm vài cuốn nữa.

Hệ thống âm thầm vây xem, trong lòng không khỏi cảm thán:

Cả tháng nay, Thống tử đã chứng kiến đủ mọi chuyện khó tin, nó cảm thấy xem thế là đủ rồi.

Ký chủ nhà người khác thì cẩn thận làm nhiệm vụ, cung đấu, gia đấu không thiếu phần nào, vừa ngăn cản âm mưu, vừa cố gắng bảo vệ thai nhi. Sao tới phiên Ký chủ nhà ta... phong cách lại thay đổi như thế này?

Dựa theo tuổi tác, còn thuộc thời kỳ trẻ con Thống Tử thật sự không nghĩ ra.

Cũng nghĩ không ra còn có Hỉ Tháp Tịch Vãn Tình, mới chỉ mấy tháng không gặp, cô bạn nhỏ thẹn thùng đơn thuần sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ việc mang thai ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Vẫn còn là “cô nương” Hỉ Tháp Tịch Vãn Tình tỏ vẻ không thể hiểu nổi, đặt đĩa bánh khoai môn táo đỏ còn nóng hổi mà thiện phòng vừa làm xong sang một bên.

Nàng mặc bộ kỳ phục màu xanh nhạt, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng Trang ma ma thì mới thở phào nhẹ nhõm.